Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-03-06 20:56:54
Lượt xem: 28

Bởi vì tình huống như vậy, ba mẹ anh vốn không đợi được, sau khi nghe nói trợ cấp của chính phủ đã tiêu vào tiền thuốc men, sắc mặt dữ tợn mắng anh một trận, hôm đó cũng không cho anh ở nhà nghỉ ngơi, trực tiếp yêu cầu phân gia, sợ anh muốn đòi tiền bọn họ đưa về trước đó.

Nếu không có đại đội trưởng và chiến hữu hỗ trợ, chỉ sợ bọn họ không cho cái gì cả, nào còn có phòng ốc này.

“Này, tôi cũng không biết nấu cơm, nhưng món này chắc là cũng không tồi lắm.”

Một giọng nói mềm mại cắt đứt dòng suy của anh đối với đôi chân của mình, Tống Thanh Hàm ngước mắt lên chỉ thấy một chút màu trắng hồng, giống như gương mặt nhỏ nhắn của quả táo giòn ngọt xuất hiện trước mắt mình, đôi mắt sáng lấp lánh, chóp mũi phủ một chút mồ hôi, cánh môi đỏ tươi nở một nụ cười tươi tắn.

Hai tay cô cầm một cái chén đến trước mặt mình, giống như hiến bảo, trong mắt mang theo chờ mong rõ ràng, dường như là đang cầu khen?

Tống Thanh Hàm hơi sững sờ, nhìn sợi mì nóng hổi đơn giản nhưng màu sắc vừa vặn bốc lên một luồng nhiệt khí đến trên mặt, làm mờ mắt anh.

Gương mặt khiến người ta chán ghét lúc trước được nhớ kỹ trong lòng đều biến mất hơn phân nửa, chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ.

“Ừ.” Tống Thanh Hàm gật đầu, cổ họng hơi nghẹn, theo bản năng căng mặt, che giấu cảm xúc của mình, cầm đũa lên.

Mì chính là mì thủ công bình thường nhất trong trấn, hương vị bình thường, ăn vào thật ra cũng bình thường, thậm chí bởi vì cho ít muối, ăn có chút nhạt nhẽo vô vị.

Nhưng Tống Thanh Hàm vẫn gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng đều nhu hòa một chút.

Túc Kiều Kiều nhìn thấy phản ứng của anh, nhất thời vui vẻ, hỏi thêm: “Ngon không?”

Nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, đầu lưỡi Tống Thanh Hàm chống lên cằm, đột nhiên luyến tiếc nói thật, chần chờ một chút, vẫn gật đầu: “... Ngon lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-51.html.]

Túc Kiều Kiều mím môi cười, đang muốn vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ, liền nghe thấy giọng nói giòn giã của hệ thống Hồng Nương vang lên bên tai nói: “Lời khen không đủ chân thành, ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!”

Túc Kiều Kiều hoài nghi nhìn bát mì được thêm một ít rau xanh, còn thêm một quả trứng mì, chẳng lẽ không ngon?

Không thể nào?

Nhưng thấy Tống Thanh Hàm ăn rất nghiêm túc nha.

Túc Kiều Kiều phẫn nộ, khen không thật lòng vậy mà còn dám ăn?

Cô nhíu mày, trực tiếp đoạt lấy bát đũa, đối mặt với Tống Thanh Hàm mờ mịt ngẩng đầu lên, hung dữ nói: “Thành tâm thành ý khen, bằng không anh nhịn đi!:

Đây đồ do cô tự tay nấu, không nên mang theo lòng biết ơn sao?

Cho dù kém đồ ăn ngon của đầu bếp, cũng không thể khen qua loa như vậy được?

Tống Thanh Hàm: “...”

Giọng nói trong trẻo của cô gái khiến Tống Thanh Hàm trở tay không kịp, vẻ mặt mơ hồ nhìn cô, nhưng thấy lông mày liễu cô nhíu lại, miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, gương mặt xinh đẹp còn mang theo vài phần ngây thơ, nhớ tới lời cha vợ nói với anh: “Kiều Kiều còn nhỏ, tính tình tương đối quật cường, nhưng cũng không phải trẻ con xấu xa, con bao dung con bé hơn nhé.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Loading...