Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:15:28
Lượt xem: 17

Nhưng mà khóc thì khóc, cậu bé vẫn không dám phản kháng, không biết tại sao, đối với người ba không dịu dàng như vậy, cậu bé có thể tùy ý nghịch ngợm, nhưng đối với mẹ, cậu ấy lại sợ không thôi, chỉ cần mẹ nói, cậu bé cũng không dám không nghe.

Túc Kiều Kiều bị tiếng khóc kia khóc đến mềm lòng, nhưng vẫn cắn răng kiên trì: “Không được!”

Sau đó quay đầu lại, nhìn Tống Thanh Hàm ngoài cửa, đưa tay: “Cho em.”

Tống Thanh Hàm đưa mâm qua.

Tống Thiên Ninh nhất thời không khóc, nước miếng trông mong nhìn.

Sau đó chỉ thấy Túc Kiều Kiều trực tiếp tự mình ăn!

“Mẹ!” Cậu bé hét lên.

Không ai để ý đến cậu bé, ba đang nói chuyện với mẹ mình.

Cậu bé vội vàng tập tễnh cái chân, đứng lên, muốn xông tới lấy đồ ăn, đồ ăn đã ngay trước mắt, còn chần chừ gì mà không ăn?

Ai ngờ còn chưa tới gần, thì đã bị một bàn tay to đè lại, sau đó không cách nào đi tới.

“Ba ơi!” Tống Thiên Ninh cực kỳ uất ức.

Tống Thanh Hàm quay đầu nhìn về phía cậu bé, lãnh khốc vô tình nói: “Không thể! Con chọc mẹ giận rồi!”

Tống Thiên Ninh theo bản năng rụt cổ lại, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, cảm giác quen thuộc làm cho cậu bé muốn sống muốn nuốt nước miếng, bắt đầu lui về phía sau.

Lui hai bước, rời xa Tống Thanh Hàm, lúc này cậu bé mới an tâm, sau đó tiếp tục đáng gào với Túc Kiều Kiều : “Mẹ~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-307.html.]

Tiếng trẻ con mềm nhũn, so với âm thanh của hệ thống Hồng Nương còn mềm hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chọc cho hệ thống Hồng Nương nhịn không được chạy ra trêu chọc cậu bé, dùng cái đuôi hấp dẫn lực chú ý của bé con.

Đáng tiếc đứa nhỏ này toàn tâm toàn ý đều ở trên khoai tây chiên, trực tiếp né cái con hồ ly tuyết như trắng đáng yêu kia, còn chảy nước miếng về phía Túc Kiều Kiều: “Mẹ ơi, ăn...”

Túc Kiều Kiều ăn từng miếng khoai tây chiên, còn cố ý khoe khoang lắc lư trước mặt cậu bé, hổ mặt nói: “Đây là trừng phạt!”

“Hu hu!” Cuồng long bùng nổi rồi.

Túc Kiều Kiều bị giọng nói này chấn động đến cả người run lên.

Tống Thanh Hàm vội vàng ôm cô vào lòng an ủi: “Không sợ không sợ...”

Trong lòng cô sợ hãi: “Xem ra dạy trẻ không cần quan tâm mấy cái kia, lúc trước nói nửa tiếng, thằng bé còn có thể cười ha hả, vừa nhắc đến ăn đã khóc rồi.”

“Vậy lần sau cũng như vậy, thằng bé sẽ biết, còn tè lên người khác trên thì không thể ăn khoai tây chiên.” Tống Thanh Hàm theo lời cô nói.

“Đúng vậy!” Túc Kiều Kiều dùng sức gật đầu!

Tống Thiên Ninh nhìn hai người hoàn toàn không để ý đến mình, khóc càng lớn tiếng: “Bà nội ơi!”

Về sau, bạn nhỏ Tống Thiên Ninh cuối cùng cũng hiểu được, thì ra tè bậy không phải chuyện tốt, vậy vì sao mỗi lần cậu bé tè vào người khác, mẹ đều nói chuyện với cậu rất lâu?

Đáng thương yếu đuối lại uất ức ~

Loading...