Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-03-12 20:15:11
Lượt xem: 17

Thông gia coi trọng con gái nhà mình như vậy, có thể không vui sao?

Sắc mặt Tống Thanh Hàm vẫn không tốt, chỉ khi đối mặt với Túc Kiều Kiều, vẻ mặt mới có chút nhu hòa một chút, nghe vậy nói: “Kiều Kiều như vậy rất tốt, có điều sinh con quá vất vả, về sau chúng con không sinh nữa.”

Âm thanh của anh còn có chút khàn khàn, không biết có phải khóc hay không.

Túc Kiều Kiều còn có lúc suy nghĩ như vậy, lập tức dùng sức gật đầu: “Đúng, không sinh, thật đáng sợ.”

Tôn Phương nhíu mày, nhìn hai người thông gia, nhỏ giọng nói: “Sinh con nào có gì không đau? Có điều cơ thể con được ba mẹ chăm bẵng tốt, cũng không chịu tội, sao có thể sinh một đứa? Con ngẫm lại người khác đau một ngày một đêm mới sinh ra? Con mất bao lâu? Hơn nữa sinh đứa thứ hai sẽ không đau nữa, lúc trước mẹ sinh bốn đứa cũng không nói gì.”

Bà ấy nói như vậy, một là cảm thấy thông gia còn ở chỗ này, trong nhà người ta chỉ có một đứa nhỏ, tình huống bình thường cũng không muốn con dâu chỉ sinh một đứa.

Hai là bà ấy quả thật cảm thấy như vậy, có phụ nữ nào không sinh con? Mọi người đều phải trải qua một lần như vậy.

Nhiều con thì nhiều phúc, tuy rằng trước đó mệt mỏi một chút, nhưng đứa nhỏ nhiều hơn, về sau luôn có thể có một người chăm sóc bản thân, dưỡng lão cho mình.

Tôn Phương nói xong, liền đưa đứa nhỏ cho Kỷ Nhã.

Ý bảo thím ấy ôm bé con một lúc.

Kỷ Nhã vừa định mở miệng, vừa nhìn thấy cháu trai lập tức quên sạch, vui vẻ ôm cháu trai chạy đến chỗ chồng mình: “Lão Tống xem, đứa nhỏ này thật đáng yêu, ánh mắt thật to...”

Tống Hoài Cẩn vẫn ngượng ngùng đi qua đã sớm đứng lên, tiến đến bên người vợ mình nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-298.html.]

Cháu trai nhỏ của cô ấy tuy rằng da còn có chút màu xanh tím, nhưng mắt đã mở ra, đôi mắt to đen nhánh như mẹ nó, mũi cũng rất thẳng, miệng nhỏ hơi hé, đầu còn lắc lư trái phải.

Hai người nhất thời bị sự đáng yêu làm cho đầu óc xoay vòng.

...

Tôn Phương nói xong, bà ấy nhanh nhẹn đi lấy nước nóng.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng ba mẹ Tống trêu chọc đứa nhỏ.

Nụ cười trên mặt Túc Kiều Kiều phai nhạt đi, cũng không phải là trách Tôn Phương, thời đại bất đồng, tư tưởng bất đồng, chỉ là vẫn có chút không thoải mái.

Tống Thanh Hàm chạm vào trán cô, nhẹ giọng nói: “Không sinh nữa, lần này anh cũng chịu tội, cũng không muốn có lo lắng sợ hãi lần thứ hai.”

Túc Kiều Kiều cười rộ lên: “Ừm!”

Là cô muốn kém, để ý những người khác làm cái gì chứ, sinh con là chuyện vợ chồng, trong nhà cũng không phải có ngôi vị hoàng đế nhất định phải kế thừa, hơn nữa đã có một đứa con trai, dù cho thật có ngôi vị hoàng đế, thì cũng có người kế thừa.

Thuận sinh khôi phục nhanh hơn một chút, Túc Kiều Kiều nằm ở bệnh viện một tuần liền trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Loading...