Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:55:19
Lượt xem: 27

Túc Kiều Kiều: “Cảm ơn thím đã nói chuyện giúp cháu.”

“Cảm ơn cái gì, nhóc con cháu lợi hại, thím so ra kém hơn, những người đó nói đúng là chua xót, cháu làm tốt lắm.” Thím Vương khoát tay áo.

Lại nói thêm hai câu, hai người tự đi làm việc.

Túc Kiều Kiều vào phòng bếp nấu cơm, khóe miệng còn lộ ra nụ cười.

Tống Thanh Hàm vừa nhìn thấy cô cười, liền nhịn không được cười rộ lên, tiến lại gần ôm eo cô hôn một cái, thấp giọng hỏi: “Cười gì thế?”

Túc Kiều Kiều nói: “Cười anh là người nổi tiếng, luôn có người đến hỏi thăm tin tức của anh.”

“Còn nữa sao.” Tống Thanh Hàm cũng có chút ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Túc Kiều Kiều gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến phóng viên Kỷ Học Tập trong huyện kia, không biết... Có phải giống như cô ấy đoán hay không.

Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh của đại đội trưởng: “Thanh Hàm ở nhà không? Ai đó đang tìm cậu này.”

Bởi vì từng có điềm báo, Túc Kiều Kiều từng lén lút ở trong đầu tưởng tượng qua cảnh Tống Thanh Hàm và ba mẹ ruột nhận nhau là như thế nào.

Anh từ nhỏ đã chịu hết khổ sở, từ đó tính cách bình tĩnh trầm ổn như bây giờ, thay đổi cảm xúc của anh nhiều nhất là khi đối mặt với cô.

Túc Kiều Kiều thật ra còn rất muốn biết anh ở giây phút đó, có thể kích động đến mức khóc hay không.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lại không muốn Tống Thanh Hàm bình tĩnh như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-242.html.]

Người đàn ông trung niên đeo kính tuấn lãng nho nhã kéo hốc mắt đỏ bừng, người phụ nữ kích động vô cùng, vẻ mặt lễ phép xa cách bình thản, ánh mắt dừng lại trên dung mạo người đàn ông trong nháy mắt trì trệ, sau đó rất nhanh khôi phục lại.

Túc Kiều Kiều ở một bên nhìn, không hiểu sao trong lòng đau xót, vội vàng kéo cánh tay anh một cái, nhỏ giọng nói: “Có phải không vui hay không?”

“Không có.” Tống Thanh Hàm mỉm cười.

Chỉ là có chút mất mát mà thôi.

Khi còn nhỏ đau đớn và khó khăn như vậy, anh hy vọng mình thực sự là đứa trẻ được nhặt về, ba mẹ ruột của anh sẽ xuất hiện trước mặt anh, cho anh quần áo ấm áp mới, cho anh thức ăn để lấp đầy dạ dày.

Nhưng không.

Hết lần này đến lần khác tuyệt vọng, anh đã không còn hy vọng gì nữa, dựa vào những nỗ lực của riêng mình, cắn răng để sống.

Anh đã điều tra xem mẹ Tống có thật sự mang thai hay không, chẳng qua là muốn bù đắp cho sự tiếc nuối của mình, nếu mình không phải con ruột của bọn họ, mấy năm nay bị đối đãi không công bằng cũng có thể nói rõ, về phần ba mẹ ruột, anh không thèm để ý.

Vào lúc cuộc sống của anh êm ấm nhất, thì bọn họn lại đến.

Tống Thanh Hàm có chút không biết phải làm sao, nhưng không có vui mừng.

Lúc này đối mặt với hai nam nữ trung niên có chút kích động này, anh chỉ có thể cố gắng lễ phép: “Hai vị mời ngồi.”

Loading...