Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:55:10
Lượt xem: 44
Lúc này không có mặt trời, cũng không sợ phơi nắng, hai người trực tiếp đi lên ngồi, Túc Kiều Kiều lúc này mới nhẹ giọng nói: “Anh có bao giờ nghi ngờ, bọn họ không phải là ba mẹ ruột của anh hay không?”
Tống Thanh Hàm im lặng một chút, gật đầu: “Đương nhiên đã từng nghi ngờ, chỉ là bà ta quả thật mang thai, cũng đúng là sinh một đứa con trai, khoảng thời gian đó trong nhà cũng chưa từng nghe nói ai làm mất đứa bé.”
Túc Kiều Kiều khẽ nhíu mày, vẫn có chút không cam lòng, chỉ là lại bất đắc dĩ, bây giờ kỹ thuật giám định quan hệ cha con còn chưa xuất hiện.
*****
Khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ lần này, Kỷ Học Tập lại sững sờ.
Đồng nghiệp đẩy cậu ấy: “Tan làm rồi, về trước nhé?”
“Hả, tới ngay.” Kỷ Học Tập Gật đầu, gương mặt ôn hòa còn có chút sững sờ, tay đã lấy ảnh rửa ra.
Trong ảnh, thanh niên vẻ mặt tuấn tú trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt, rõ ràng là một nông dân bình thường, khí chất lại vô cùng xuất chúng, không kiêu ngạo không thản nhiên.
Lại nhìn kỹ, Kỷ Học Tập cầm cái gương của nữ đồng nghiệp ở bàn bên cạnh, cậu ấy nhìn kỹ hồi lâu, thật sự không phải ảo giác của cậu ấy, hai người bọn họ đều cùng có một kiểu mắt, chỉ là ánh mắt này trên người cậu ấy có vẻ ôn hòa, ở trên người thanh niên kia, lại có thêm vài phần lợi hại.
Mà trên người dì cậu ấy, thì chính là nét phong lưu.
Lại nhìn ngũ quan khác của anh, sóng mũi anh tuấn, cánh môi hơi mỏng, lông mày cũng rậm như vậy, thật sự rất giống dượng cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-237.html.]
Ban đầu cậu ấy hoảng hốt bởi vì cảm thấy dáng vẻ của anh và dượng mình giống nhau y đúc, thiếu chút nữa cho rằng anh là con riêng của dượng, chỉ là sau khi biết tuổi, cậu ấy lập tức nghĩ khác.
Nghĩ đến anh họ với dung mạo bình thản gầy yếu của dì, lại cực kỳ kiêu căng, hoài nghi làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi càng thêm trào dâng.
Kỷ Học Tập nắm chặt ảnh chụp trong tay, hít sâu một hơi, quyết định thử một lần.
Cậu ấy đứng dậy đi ra ngoài, đạp xe đạp phượng hoàng của mình, có chút kích động đi đến nhà dì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn chưa vào đại viện, Kỷ Học Tập đang chào hỏi ở chỗ bảo vệ, bảo bọn họ nói với dượng một tiếng, thì bỗng dưng một âm thanh mang theo vài phần ghét bỏ vang lên: “Này, sao cậu lại tới đây? Không phải nói không hiếm lạ nhà tôi sao?”
Kỷ Học Tập quay đầu, chỉ thấy một thanh niên so với dáng người hơi thấp một chút, có vẻ gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, dung mạo bình thường đứng ở đó, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, cằm hơi ngửa lên, mang theo vài phần kiêu ngạo nhìn cậu ấy.
Đây là con trai của dì cậu ấy: Tống Ngộ An.
Kỷ Học Tập nhíu mày, không lên tiếng, chờ bên kia chào hỏi, cậu ấy trực tiếp đạp xe đạp vọt ra ngoài.
Tống Ngộ An thấy tên kia bơ mình như thế, sắc mặt nhất thời không tốt, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới không nhanh không chậm đi về phía trước.