Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 229
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:54:33
Lượt xem: 33
Bởi vậy cũng càng thêm hào phóng đồng thời lại trẻ con, cười tủm tỉm từ một bên lấy ra một viên kẹo dỗ dành: “Tiểu Bảo, đến nói với bà nội, có phải là cô bắt nạt các cháu hay không?”
Tiểu Bảo vừa nhìn thấy kẹo trái cây kia, nhất thời nước miếng đều chảy ra, cái đầu nho nhỏ của cậu bé không chứa được nhiều thứ, nhưng vẫn rất ấn tượng với kẹo, lập tức gật đầu há miệng muốn nói chuyện.
Đại Bảo trốn ở một bên hoảng hốt, vội vàng nói: “Tiểu Bảo, không được nói!”
Nhưng đã muộn, Tiểu Bảo ngượng ngùng nói: “Cô xấu hổ!”
Mọi người sửng sốt, lập tức cười vang, Lý Tú cũng cầm một viên kẹo chọc con trai mình: “Nhị Bảo, con nói cô xấu hổ như thế nào?”
Nhị Bảo so với Tiểu Bảo càng có thể nhịn, chần chờ một chút, Đại Bảo vội vàng nói: “Không thể nói! Cô sẽ buồn!”
“Rất nhiều kẹo.” Lý Tú ác ý đem lại tăng thêm trọng lượng, thậm chí trực tiếp nhét một viên vào miệng Nhị Bảo.
Bé con ba tuổi làm sao nhịn được, quyết đoán há miệng: “Cô xấu hổ xấu hổ, muốn ôm, còn muốn hôn.”
“Đúng, hôn!” Tiểu Bảo gật đầu theo, vẻ mặt thỏa mãn ăn kẹo.
Đại Bảo nhìn hai em trai trái phải liên tiếp bán đứng cô mình, sụp đổ che mặt, gương mặt nhỏ nhắn đen xuống: “Cẩn thận cô không chơi với mấy đứa nữa.”
“Kẹo, anh trai ăn kẹo đi.” Nhị Bảo lấy lòng mỉm cười, nhảy nhót đưa tới một viên kẹo hoa quả.
Đại Bảo trên mặt khó xử, trên tay vẫn thành thật nhận lấy.
Mà mấy người lớn hoàn toàn hiểu được nội dung hai đứa nhỏ nói chuyện: “.. Ha ha ha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-229.html.]
Lý Tú hâm mộ một chút: “Tình cảm giữa em gái và em rể rất tốt.”
Khóe miệng Tôn Phương giật giật, gương mặt già nua cũng có chút xấu hổ, chỉ là chú ý tới một chuyện, bà ấy lựa chọn hỏi Đại Bảo: “Đại Bảo, là dượng cháu ôm cô sao? Thế dượng cháu có sao không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đại Bảo lắc đầu: “Dượng ôm bằng một tay!”
Tôn Phương: “...”
Ôi chao, thể lực con rể thật tốt.
Chỉ là tay con rể còn bị thương, thanh niên sống một mình chính là không tốt ở chỗ này, không có chừng mực, bà ấy ưu sầu đỡ trán.
...
Mặc dù đã giáo dục ba đứa nhỏ một chút, Túc Kiều Kiều vẫn cảm thấy rất xấu hổ, cũng không dám ra ngoài, nhưng hôm đó sau bữa tối, Tôn Phương chạy tới.
“Kiều Kiều, không phải mẹ nói con, biết vợ chồng các con tình cảm tốt, nhưng cánh tay người đàn ông con vừa bị thương, nếu không chăm nhỡ đâu để lại di chứng thì làm sao bây giờ?” Tôn Phương khó xử nhìn con gái.
Thật ra bà ấy cũng không muốn tới, song suy nghĩ của bà khác Túc Chính Dương, bà ấy cảm thấy đây là chuyện tốt, hơn nữa con gái thông minh, biết chừng mực.
Nhưng Túc Chính Dương lại lo lắng, lúc heo rừng chạy tới ông ấy cũng ở đây, tuy rằng không làm được gì, nhưng dáng vẻ thảm thiết của Tống Thanh Hàm lại nhìn thấy rõ ràng.
Ông ấy sợ con gái ngoan cố, Thanh Hàm lại là một thanh niên thành thật, bị bắt nạt cũng không biết hé răng, bạc đãi mình.