Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:54:31
Lượt xem: 32

Tống Thanh Hàm lại không biết, cho rằng cô bị người khác bắt nạt, đôi mắt lạnh lùng, âm thanh càng thêm dịu dàng: “Ngoan, nói anh nghe, làm sao vậy?”

Túc Kiều Kiều mím môi, hai tay nên ôm lấy cổ anh, dùng sức, treo trên thắt lưng anh, tay phải Tống Thanh Hàm tự động đỡ cô, sợ cô trượt xuống.

Túc Kiều Kiều cũng không biết làm sao, dù sao cũng là muốn dính lấy anh, liền thuận theo tâm ý của mình, nhỏ giọng nói: “Không sao, chính là... Nhớ anh.”

Tống Thanh Hàm bật cười, nét tìm tòi trong mắt phai nhạt: “Được rồi, hiện tại không phải đã về rồi sao.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bị anh ôm vào trong ngực, tâm tình Túc Kiều Kiều tốt hơn một chút, hít sâu một hơi, một tay ôm mặt anh, cười tủm tỉm hỏi: “Nói, anh có phải của em không?”

Cô có chút ngượng ngùng, vẻ mặt cố gắng như mình đang trò đùa, còn lấy tay túm lấy mặt anh.

Tống Thanh Hàm quyết đoán gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, cũng không coi như đùa giỡn: “Phải! Em cũng là của anh!”

Túc Kiều Kiều khẽ nhếch miệng cười, hôn lên môi anh, một cái, lại cảm thấy không đủ, lại hôn thêm mấy cái.

Đang muốn lui đi, thì người đàn ông bị cô hôn hai cái môi tự mình đi theo, đồng thời thấp giọng nói: “Không được trốn!”

Túc Kiều Kiều ngoan ngoãn tiến lại gần.

...

Bên ngoài sân, ba đứa trẻ đang nhảy nhót chạy đến, người lớn nhất trong tay cầm một cái giỏ, trong giỏ có một ít nho rằng.

Ba đứa trẻ đôi mắt thỉnh thoảng nhìn qua, nuốt nước miếng, nhưng không nỡ ăn.

Đại Bảo ấp ầm ôm giỏ, vẻ mặt chờ mong tiến vào trong viện, thuần thục đi vào phòng bếp, âm thanh giòn tan mềm mại hét lên: “Cô ơi ——”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-228.html.]

Hai người đang hưởng thụ thế giới hai người: “...”

Đại Bảo thấy rõ dáng vẻ hai người, nhanh chóng buông giỏ xuống, che mắt hô: “Cô xấu hổ! Còn muốn người khác ôm nữa!”

Nhị Bảo và Tam Bảo không hề nhúc nhích, ngốc nghếch hô theo: “Xấu hổ, xấu hổ!”

Ba đứa trẻ trở về nhà, thành công thu hút sự chú ý của gia đình, Tôn Phương cười nói: “Ái chà, xảy ra chuyện gì? Không phải thích nhất là đến nhà cô sao?”

Đại Bảo che miệng nhỏ, không dám nói chuyện, cúi đầu trốn sang một bên.

Nhị Bảo nhìn anh trai, cắn ngón tay lắc đầu.

Tiểu Bảo nhìn hai anh trai, cũng không dám nói chuyện, nhưng đôi mắt to linh động nhất lại chợt lóe lên.

Dáng vẻ này, quả thực kỳ quái.

Trương Thiến cười nói: “Có phải cô không có ở nhà không?”

Lý Tú mới mang thai không lâu, tình cảm với bé con lại một lần nữa trở lại, ôm con trai nhà mình nhỏ giọng dỗ dành: “Nhị Bảo, nói với mẹ một chút, sao vậy? Chẳng lẽ cô quát các con?”

Nhị Bảo do dự gật đầu, lại vùi đầu vào trong n.g.ự.c mẹ mình, không muốn nói chuyện.

Tôn Phương càng thêm tò mò, hiện giờ ba đứa nhỏ đều đã lập gia đình, lại đều có tiền đồ, bà ấy là trưởng bối, cuộc sống so với những bà già khác trong thôn thoải mái hơn nhiều lắm.

Loading...