Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:54:29
Lượt xem: 40
...
Túc Kiều Kiều vỗ vỗ xoay, sau đó quyết đoán mua thuốc từ hệ thống Hồng Nương, đau thịt tốn 66 tệ của cô, làm bộ muốn kéo người đàn ông kia đi, thuận tay nhét viên thuốc kia vào miệng người đàn ông.
Thứ này vào miệng liền tan, sau khi ăn xong, từ nay về sau không cách nào chạm vào người phụ nữ nữa, chỉ có thể bị người đụng vào.
Hắn ta thích bắt nạt người khác, vậy để cho hắn ta thử cảm giác bị người khác bắt nạt!
Hai bên đường là cánh đồng, Túc Kiều Kiều trực tiếp ném hắn ta xuống mương giữa cánh đồng và đường, vỗ vỗ tay, nói: “Đi, chúng ta trở về, chị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, có thể làm món ngon, thịt thỏ kho tàu thích không?”
“...Được.” Kế Hoàn mím môi cười, chờ mong nhìn về phía Túc Kiều Kiều.
Lúc quay đầu lại, ánh mắt thoáng nhìn thấy một tia lam sắc kia, đáy mắt hiện lên sự chán ghét vô cùng, không tự nhiên sờ sờ quần áo trên người, chỉ cảm thấy hô hấp cũng có chút gian nan.
Thật ghê tởm, nơi bị người đàn ông kia đụng qua giờ càng muốn nôn!
Túc Kiều Kiều đạp xe, mang theo Kế Hoàn, đồ đạc rất nhiều, hơn nữa trọng lượng của một người làm cho cô có chút mệt mỏi.
Kế Hoàn muốn đổi thành cô ấy lái, lại bị Túc Kiều Kiều từ chối, đứa nhỏ này vừa mới bị dọa sợ, sao có thể để cho cô ấy làm việc chứ.
Chỉ là lúc lái xe, Túc Kiều Kiều đột nhiên nhớ tới, lúc này, Kế Hoàn và nữ chính đụng phải, nếu như không có cô...
Hình như...
Hình như cô đã cướp mất sự giúp đỡ của nữ chính?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-227.html.]
Năng lực của Kế Hoàn quả thật lợi hại, cho cô ấy bao nhiêu thứ cô ấy đều có thể bán đi, song ở trước mặt cô, Kế Hoàn chính là một cô gái hàng xóm nhu thuận, nhưng ở trước mặt người ngoài, dáng vẻ này của cô ấy chính là một thanh niên có năng lực xuất chúng.
Thời gian này gương mặt cô ấy bị rám nắng một chút, càng thêm giống con trai, Kế Hoàn nói dáng vẻ này của cô ấy, gần như không ai nhận ra mình là con gái, thậm chí có người muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy, nói con gái nhà mình gì đó.
Vì vậy, ...
*****
Túc Kiều Kiều hoảng hốt lại chột dạ trở về nhà, liền ngửi thấy một mùi cơm.
Cô như du hồn đi vào phòng bếp, nhìn bóng dáng cao lớn kia, từ phía sau ôm anh, mặt tựa vào lưng anh, trái tim đập thình thịch.
May mắn thay, cô không đọc tiểu thuyết, không biết sự phát triển chính xác của cốt truyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bằng không chỉ riêng dáng vẻ này, cô sẽ phải rối rắm một hồi.
Tống Thanh Hàm bỗng nhiên bị ôm lấy, lại không cảm thấy vui mừng, anh có chút lo lắng xoay người, “Làm sao vậy?”
Túc Kiều Kiều nghe âm thanh này của anh, ngược lại có chút ấm ức ngửa đầu nhìn anh, dùng đôi mắt to ướt át kia nhìn anh.
Vốn chỉ cảm thấy hoảng hốt và hư ảo, hiện tại được người ta dỗ dành, được rồi, không hiểu sao lại bắt đầu thương cảm.