Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 217
Cập nhật lúc: 2025-03-10 06:26:33
Lượt xem: 27
“Xin lỗi.” Túc Kiều Kiều nhỏ giọng nói một câu, đỏ mắt bảo anh ngồi ở bên giường: “Tôi thay thuốc cho anh.”
Tống Thanh Hàm lắc đầu: “Thật sự không đau.”
Túc Kiều Kiều không lên tiếng, có đau hay không chẳng lẽ cô không biết?
Cô cẩn thận tháo băng nhuộm m.á.u ra, lúc này mới phát hiện, thì ra miệng vết thương của anh lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, gần như trải dài khắp cánh tay, m.á.u tươi nhuộm đỏ xung quanh, vết thương bị nhuộm đỏ đã khâu lại, ngược lại càng đau hơn, nhìn cũng càng thêm chói mắt, dọa người vô cùng.
Động tác của Túc Kiều Kiều đều run rẩy, cẩn thận lau sạch vết m.á.u cho anh, lại bôi thuốc lên.
Thuốc này là lúc hai người vừa mới kết hôn, khi anh bị bệnh Túc Kiều Kiều từ hệ thống mua về, có chút tương tự với cồn iot, song vẫn chưa dùng hết, còn có không ít, so với thuốc bác sĩ kê thì tốt hơn rất nhiều, chỉ là dường như có kích thích rất lớn đối với vết thương mới, lúc bôi thuốc, rõ ràng cả người Tống Thanh Hàm đều căng cứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc bôi thuốc, để tránh quần áo bị bẩn, cùng với nhiễm trùng vết thương, Tống Thanh Hàm không mặc quần áo, dáng người cường tráng cứ như vậy hiện ra trước mắt cô.
Túc Kiều Kiều run tay bôi thuốc cho anh, lại quần chặt băng gạc lại, lập tức nhào vào trong n.g.ự.c anh, ấm ức rơi nước mắt.
Cánh tay đau đến c.h.ế.t lặng, Tống Thanh Hàm lại không quản, mà dở khóc dở cười ôm chặt người trong ngực, thấp giọng an ủi: “Không sao cả, thật sự không đau, em cũng không phải cố ý.”
Túc Kiều Kiều lắc đầu, vẫn không hé răng, bàn tay nhỏ bé ôm sống lưng anh, bỗng nhiên sờ được một làn da hơi khác, có chút kỳ quái lại sờ sờ, đang nghi hoặc đây là cái gì, bỗng dưng nghĩ ra: “Nơi này có phải cũng bị thương hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-217.html.]
“Ừm.” Tống Thanh Hàm gật đầu, hô hấp dường như nóng rực hơn rất nhiều, chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, “Được rồi, không sao nữa, chúng ta đi ngủ nhé?”
Ánh mắt Túc Kiều Kiều khẽ lóe lên, nhỏ giọng hỏi: “Trên người anh có rất nhiều vết sẹo đúng không? Tôi muốn xem.”
Cổ họng Tống Thanh Hàm khẽ động, cánh môi mím chặt, đè nén cảm xúc đột nhiên dâng lên, dỗ dành: “Xấu lắm.”
“Vậy tôi cũng muốn xem!” Âm thanh nũng nịu mang theo tiếng mũi, nước mắt nhỏ giọt trên lưng anh còn chưa khô, có chút lạnh lẽo.
Tống Thanh Hàm luyến tiếc ngăn cản cô, đành phải nói: “Vậy em xem đi.”
Túc Kiều Kiều mím môi cười, thật sự mở to đôi mắt to tìm kiếm vết thương trên người anh, thuận tiện nhìn trộm tám khối cơ bụng rắn chắc và vòng eo gầy gò kia.
Cái đầu tiên, là vết sẹo trên lưng anh bị cô sờ tới.
Kích cỡ vết sẹo vẫn rất lớn, ước chừng hai phân.
Túc Kiều Kiều hoài nghi vết sẹo lúc ấy, có thể xương cốt đều lộ ra, trái tim cô giống như bị người ta nhỏ hai giọt chanh, nước mắt chua xót, chậm rãi cúi đầu.