Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:33:50
Lượt xem: 48
Hai ông bà kia cũng không ngờ tới thật sự có công an, cả hai sợ hãi không được, trực tiếp chơi xấu lăn lê trên mặt đất.
Công an đều không có cách nào, khuyên một hồi lâu cũng không thấy bọn họ phối hợp một chút: “Bà lão, bà ở trước cửa nhà người ta ầm ĩ cũng vô dụng, đây cũng không phải chuyện của người ta.”
“Tôi mặc kệ, con trai tôi đều thành như vậy, bọn họ không mất tiền chuyện này sẽ không xong!”
Thấy công an đều không còn cách nào khác, hai ông bà rõ ràng càng được đà lấn tới, liên tục uy hiếp.
Mấy đồng chí công an nhìn nhau, sau lưng đều toát mồ hôi lạnh.
Túc Kiều Kiều nằm sấp bên tường, thấy vậy có chút khẩn trương hít sâu một hơi, nháy mắt với đám công an, ý bảo bọn họ lại đây.
Một trong những công an tò mò đến đây, liền nghe cô nói: “Đồng chí công an, các người cứ áp theo pháp luật, anh nhìn xem đây là uy h.i.ế.p đấy, uy h.i.ế.p nhân viên pháp chế, uy h.i.ế.p người tốt thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, cho dù bọn họ lớn tuổi, người nên bị trừng phạt vẫn phải bị trừng phạt, đúng không?”
“Chuyện này nhất định phải dạy dỗ bọn họ, bằng không sau này mấy người còn phải tới mấy chuyến...” Tống Thanh Hàm cũng ở bên cạnh bổ sung một câu.
Đồng chí công an trẻ tuổi trước mắt sáng ngời, nhìn thanh niên nói chuyện, anh nhớ rõ người này, quen biết mới được điều tới phó cục trưởng, nhất thời thận trọng không ít, suy nghĩ trong chốc lát, anh ta chạy tới thì thầm hai câu với các đồng nghiệp khác, mọi người liếc nhau, ăn ý lấy còng tay ra:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-179.html.]
“Nếu đã như, hai vị đồng chí, bà uy h.i.ế.p công an, uy h.i.ế.p đồng chí tốt thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, chuyện này sẽ bị xử phạt, vậy thì đến cục công an một chuyến đi!”
Hai ông bà đang la hét, bỗng nhiên thấy còng tay, sợ tới mức mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu: “Không cần, tôi không có!”
“Ha ha... sợ rồi kìa!” Quần chúng vây xem phát ra tiếng cười nhạo khinh thường.
Hai ông bà mặt đỏ tai hồng giãy dụa, vốn nói đi không nổi hai chân cũng đứng lên, giãy dụa muốn chạy, chỉ là còn chưa bắt đầu,đã bị mấy công an liên thủ chống đỡ: “Đừng đi đừng đi, chúng ta trở về thương lượng một chút xem các người rốt cuộc thuộc về tình tiết gì, xem nghiêm trọng hay không, phải ngồi tù hay là răn dạy...”
Hai chân hai ông bà mềm nhũn, hối hận đến mức tái xanh, mắt thấy giãy dụa không được, nhìn mình cách xe cảnh sát kia càng ngày càng gần, chân đều run rẩy, cuối cùng bám lấy cửa xe, giật gân nói: “Đồng chí công an, tôi sai rồi, tôi không ầm ĩ được không?”
Đồng chí công an bị sự tương phản trước sau này làm cho thiếu chút nữa cười ra tiếng, lập tức căng mặt: “Không được!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Kiều Kiều chờ hai người bị cho lên xe mới mở cửa, Tống Thanh Hàm lập tức bị Đại Ngưu và một thanh niên khác kéo sang một bên nhỏ giọng nói chuyện.