Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:26:41
Lượt xem: 82
Sau khi phát hành nhiệm vụ liên tục, thì có thể phát hành một nhiệm vụ mới miễn là nó được hoàn thành lần đầu tiên, nhưng nhiệm vụ này là có phần khó khăn.
Túc Kiều Kiều xoắn suýt một hồi lâu, Tống Thanh Hàm nhìn ra có gì đó không ổn, còn tưởng rằng cơ thể cô không thoải mái, nhưng bị cô qua loa giải thích.
Cũng may nhiệm vụ này không có thời hạn, không cần gấp gáp.
Cô vẫn nên suy nghĩ nên ăn gì trước.
Ban ngày cũng thật sự nóng, ở nông thôn không có điện, bởi vậy cho dù có tiền có thể mua tủ lạnh cũng không mua được, Túc Kiều Kiều bắt đầu làm một ít canh đậu xanh, lén mua một ít đá từ bên kia hệ thống.
Trong nhà không có nước giếng nhưng nhà họ Túc có, đổ canh đậu xanh vào chai thủy tinh, sau đó sử dụng lồng thả nó xuống giếng, sau một hoặc hai giờ, canh đậu xanh sẽ trở nên lạnh.
Người khác là lạnh bình thường, Túc Kiều Kiều lén lút thêm đá, khi uống càng thêm thoải mái.
Tất nhiên những chuyện này, cô không dám cho bất cứ ai khác biết.
“Buổi sáng tôi làm canh đậu xanh để ở chỗ mẹ, chờ ngủ trưa là có thể uống, buổi chiều anh đừng đi câu cá, ở nhà nghỉ ngơi.” Túc Kiều Kiều nói một tiếng.
“Được.” Tống Thanh Hàm rất nghe lời, bảo câu cá thì câu cá, không cho câu lập tức gật đầu.
Túc Kiều Kiều mới ở chung với anh hơn một tháng, liền quen dặn dò: “Lát nữa làm một con cá ướp, buổi tối nấu ăn, còn lại tôi lấy sáu con cho ba mẹ.”
Sáu con cá này, đương nhiên còn có hai anh trai, Túc Kiều Kiều vẫn rất rất hào phóng.
“Được.” Tống Thanh Hàm lại gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-131.html.]
Chân của Túc Kiều Kiều ở dưới bàn nhấc chân anh lên, cười hì hì nói: “Sao anh lại nói được chứ? Không biết mình động một chút sao?”
Tống Thanh Hàm trực tiếp kẹp chân cô lại, làm cho cô không thể nhúc nhích, đang muốn trêu chọc cô chút, nghe xong lời này, anh nghi hoặc nói: “Cái gì? Làm sao để chủ động?”
Không đợi Túc Kiều Kiều nói chuyện, anh lại có chút ngượng ngùng nhìn gương mặt cô, hàm nghĩa kia không cần nói cũng biết.
Túc Kiều Kiều mặt đỏ lên, một chân khác cũng đạp tới, tức giận nói: “Ý tôi là anh không biết chủ động nói muốn đưa cá cho ba mẹ tôi sao?”
Chân bị một cú đá không nặng nhẹ có chút đau, nhưng giọng điệu của Túc Kiều Kiều đã thay đổi, Tống Thanh Hàm lập tức thành thật, buông chân ra, nhẹ giọng dỗ dành: “Đây không phải còn chưa kịp nói sao? Đừng giận.”
“Không giận.” Túc Kiều Kiều bất đắc dĩ lắc đầu.
Tống Thanh Hàm yên lòng, nắm tay trái không cầm đũa của cô, nhìn cô vẫn luôn lau mồ hôi, đau lòng nói: “Lát nữa tôi sẽ quạt cho em.”
Sau khi ăn xong, hai người ngủ trưa.
Chân của Tống Thanh Hàm đã tốt hơn phân nửa, dịch ra ngoài ngủ, Túc Kiều Kiều ở bên trong.
Tống Thanh Hàm cầm một cái quạt bồ nằm nghiêng về phía cô, thoáng cái quạt cho cô, Túc Kiều Kiều bị quạt thoải mái,
Chỉ chốc lát sau buồn ngủ rồi, mơ màng nhắm mắt lại, cô hàm hồ nói: “Lúc tôi ngủ thiếp đi thì không cần quạt...”