Nắm Kịch Bản Trong Tay, Tôi Xuyên Vào Thay Đổi Cốt Truyện - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-03-08 07:34:31
Lượt xem: 68

“Không cần không cần, mẹ và ba con còn có quần áo mặc, đều làm cho con, con đã lâu không làm quần mới, mẹ làm trước cho con.”

Túc Kiều Kiều vừa nghe lời này của bà ấy lập tức biết mẹ mình luyến tiếc, nhất thời trở mặt, giả bộ mất hứng: “Mẹ, mẹ như vậy sau này con đều nhờ cho người khác làm, đến lúc đó còn phải trả phí thủ công cho người ta, nhưng không thể tùy tiện.”

“Mẹ thật sự không cần!”

Tôn Phương vẫn lắc đầu, tay sờ tấm vải kia, nhất là phần vải màu xanh quân đội, trong lòng đã tính toán làm quần áo cho con gái, thời đại này thích nhất là màu xanh lá cây.

“Vậy thôi, con cầm đi.” Túc Kiều Kiều ôm vải xoay người muốn đi.

Tôn Phương nhất thời nóng nảy: “Mẹ sai rồi, con buông xuống, cho người khác không phải là lãng phí sao?”

Lúc này Túc Kiều Kiều mới dừng lại, gương mặt tươi cười: “Mẹ và ba đều phải có một bộ, trừ phi vải không đủ, bằng không phải có, nha mẹ?”

Con gái hiếu thảo với mình như vậy, Tôn Phương có thể mất hứng sao?

Bà ấy vui vẻ đến mức mắt cười không thấy đâu: “Nghe thấy rồi, nhưng Kiều Kiều, đừng có chút tiền trong tay đã dùng hết, chúng ta phải tiết kiệm.”

Túc Kiều Kiều mím môi cười, ôn nhu nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ không tiêu tiền lung tung.”

...

Trương Thiến ở trong phòng dỗ dành hai đứa nhỏ ngủ, đứa nhỏ nông thôn nghe lời, nói muốn ngủ thì ngủ, lúc này mới đi ra định uống một ngụm nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-118.html.]

Chị ta vừa ưỡn người đi ra ngoài, vừa ác ý nghĩ, lần này biết người nhà mẹ đẻ không hoan nghênh chị ta là cảm giác gì chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước kia chị ta cũng không dám như vậy, có điều hiện tại phân gia, chị ta cũng không cần sợ bố mẹ chồng, cho nên vừa rồi cố ý làm bộ như vậy, chính là để cho em chồng hiểu được, cô hại bọn họ phân gia, mình làm người tốt, để cho bọn họ chịu khổ, bọn họ hiện tại không hề thích cô.

Em chồng kia yếu đuối không chịu nổi, chắc chắn phải ầm ĩ lên, vừa nghĩ đến đây.

Trương Thiến lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái, buồn bực cả một chút tức giận ngày hôm qua đều phát rút đi.

Lúc đi ra, Trương Thiến theo bản năng nhìn về phía nhà chính, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của em chồng, ai ngờ vừa nhìn, lập tức ngây người.

Chị ta mạnh mẽ tiến lên hai bước, ánh mắt dừng lại trên băng ghế, mắt đỏ lên, bước chân không nhúc nhích được, kinh hô: “Ở đâu nhiều vài như vậy?”

“Ở đâu ra hả? Biến ra đấy!”

Tôn Phương trợn trắng mắt, kiêu ngạo cầm đống vải kia đi vào trong phòng, miệng còn hát đều tốt nói: “Có một cô con gái tốt là tốt rồi, Kiều Kiều, con về nghỉ ngơi trước đi, mẹ sẽ làm cho con một bộ quần áo xinh đẹp!”

Túc Kiều Kiều nhìn thái độ này của bà ất, nhất thời cười đến run rẩy: “Được, cảm ơn mẹ, con về trước.”

Trương Thiến nhìn hai mẹ con, răng chua dạ dày chua xót mắt cũng chua xót, cả người không thích hợp, nhưng mà vừa rồi là chị ta mất mặt trước, hiện tại sắc mặt không tốt, nhưng cũng không thể nói cái gì.

Loading...