Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 83:- --- Trần Nhị Anh đỏ bừng mặt
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:32:12
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Đông lấy là một cuốn "Trung Dung", thuộc loại tương đối khó trong Tứ Thư.
Những học tử thi cử , thể thuộc làu làu, vanh vách thì nhiều, huống hồ là một oa nhi ba tuổi.
tiểu sư mặt , thuộc làu làu, đầu lắc lư vô cùng trôi chảy.
Cho đến khi thuộc xong một cuốn sách, Uyển Bảo cầm chén mặt uống cạn một ,
"Sư , thuộc xong , hôm nay còn nhiệm vụ nào khác ?
Thuộc sách quá đơn giản.............
Sư , bảo thuộc đây là sách gì ?
Sao cứ thấy đây y thư."
Nghe lời Uyển Bảo hỏi, Ngô Hy từ trong kinh ngạc hồn ,
"Đây quả thực y thư, đây là sách để sư nhận mặt chữ. Nhiệm vụ của sư hôm nay chính là nhận mặt chữ.
Nếu sư nhận hết mặt chữ , hôm nay còn việc gì nữa."
Uyển Bảo hưng phấn Ngô Hy,
"Sư , còn việc gì nữa thì thể núi chơi ?"
Ngô Hy lắc đầu,
"Không , trong núi quá nguy hiểm, còn nhỏ thể một ."
Trên mặt Uyển Bảo thoáng qua một tia thất vọng,
"Vậy , Uyển Bảo ngoan nhất.
Sư thể thì , xem y thư đây, chỗ sư phụ nhiều y thư, thể tùy ý xem.
Sư cứ yên tâm, nhất định sẽ xem nhiều y thư, học tập nghiêm túc, cố gắng sớm ngày giúp sư chữa khỏi chân."
Thấy ánh mắt Ngô Hy mấy tin tưởng, Uyển Bảo vội vàng vỗ n.g.ự.c bảo đảm ,
"Đại sư , lòng tin Uyển Bảo, Uyển Bảo thật sự lợi hại."
Đối với tiểu cô nương đầy tự tin mặt, vì trong lòng Ngô Hy dấy lên hy vọng.
Có lẽ...
Đại khái...
Mèo con Kute
Có thể..
Tiểu sư của y thật sự thể mang cho y bất ngờ.
Uyển Bảo lon ton nhà xem sách, Ngô Hy gọi Bạch Đông đến, phân phó y tìm y thư.
Tuy Vân lão nhiều y thư, nhưng Ngô Hy cảm thấy những y thư đó Vân lão hẳn là đều xem qua.
Nếu Vân lão xem qua những y thư đó, mà đều tìm thấy phương pháp chữa trị cho y, thì nên ngoài tìm những cuốn mà Vân lão xem.
Bạch Đông lập tức thi triển pháp rời , nhưng y rời lâu trở .
Bạch Đông là cận phục vụ bảo vệ Ngô Hy, y thể tự tìm sách.
Y ngoài là để phân phó những khác ẩn trong bóng tối ...
Đến chạng vạng Nhan Thanh Võ sớm lên núi đón Uyển Bảo, Ngô Hy theo yêu cầu của Vân lão, Uyển Bảo và Nhan Thanh Võ tấn.
Đợi đến khi Uyển Bảo và Nhan Thanh Võ lê đôi chân đau nhức chuẩn xuống núi, Ngô Hy với Bạch Đông,
"Đi theo bọn họ, leo núi cũng là một cách rèn luyện thể lực, để bọn họ tự , thể để khác cõng."
Uyển Bảo câu của sư là cho nàng , Uyển Bảo vẫy vẫy đôi chân ngắn ngủn đau nhức của , cam chịu xuống núi.
Hừ!
Không cõng thì cõng!
Bạch Đông theo lưng Uyển Bảo từ xa, đợi đến khi gần đến chân núi nhà họ Nhan, lập tức nén khí đầu bay vút lên núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-83-tran-nhi-anh-do-bung-mat.html.]
Khinh công?
Uyển Bảo và Nhan Thanh Võ đầy vẻ ngưỡng mộ, Bạch Đông bay như một con chim, đừng là ngưỡng mộ đến mức nào nữa.
Nghĩ đến một ngày cũng thể học thành loại công phu đó, cả đau nhức lập tức biến mất..
Liên tiếp ba ngày Vân lão đều trở về, Uyển Bảo luôn Ngô Hy chỉ dạy, đáng tiếc Ngô Hy y thuật.
Sư phụ của y là sư của Vân lão, y theo sư phụ học là võ thuật.
Y cũng vì , sư phụ nhà y và Vân lão là đồng môn, nhưng hai họ một học y, một học võ.
Tuy Vân lão cũng chút võ công, nhưng so với sư nhà thì chắc chắn kém một chút nào.
Thầy giỏi ắt trò !
Ngô Hy theo sư phụ võ công cao cường, học một công phu .
Đáng tiếc vì cứu nhà, trúng kế của khác, cuối cùng trúng kịch độc.
Đêm ngày thứ ba, Vân lão cuối cùng cũng trở về từ trong núi.
Người tắm rửa xong liền đối diện Ngô Hy, Vân lão Ngô Hy về tình hình của Uyển Bảo mấy ngày nay cũng vô cùng kinh ngạc,
"Ý của là Uyển Bảo trí nhớ , thậm chí là qua là nhớ ?"
Ngô Hy gật đầu,
" , đây nàng nàng hai ngày thuộc ba cuốn y thư còn tin, thế là lấy một cuốn "Trung Dung" bảo nàng thuộc, đoán nàng dùng bao lâu để thuộc?"
"Trung Dung? Người Uyển Bảo thuộc Trung Dung ?"
Ngô Hy gật đầu,
" , nàng chỉ dùng thời gian hai chén , thuộc làu làu.
Tuy nàng hiểu ý nghĩa gì, nhưng thuộc trôi chảy."
Đọc qua là nhớ?
Ta thật sự nhặt báu vật .
Trong lòng Vân lão cũng vô cùng kích động, nghiêm túc suy nghĩ một chút mở lời ,
"Đọc qua là nhớ quả thực hiếm , xem tiểu đồ nhi của thật sự dạy dỗ thật ."
Thế là Vân lão bất chấp sự mệt mỏi ba ngày trong núi, liền đêm đó giúp Uyển Bảo lập kế hoạch học tập mới.
Ngày hôm trời còn sáng, Uyển Bảo và Nhan Thanh Võ thở hổn hển đến chỗ ở của Vân lão.
Ngoài tấn, hôm nay Vân lão dạy bọn họ mấy câu khẩu quyết võ công tâm pháp.
Nhan Thanh Võ khi xuống núi, Vân lão thôi, Vân lão trực tiếp ,
“Tuy chính thức nhận ngươi đồ , nhưng cũng sẽ tận tình chỉ dạy. Ngươi gì cứ việc thẳng, cần nghĩ ngợi nhiều.”
“Sư phụ, các của con cũng học võ công. Người xem con học ở đây xong, liệu thể về nhà dạy cho họ ?”
Các đứa trẻ nhà họ Nhan, tuy Vân lão tiếp xúc nhiều, nhưng ông từng gặp ông cụ và phu thê Nhan Phú Minh. Họ đều là những chính trực, thật thà, ông tin rằng con cái nhà họ cũng sẽ tệ. Dù Nhan Thanh Võ sẽ về nhà tự dạy, mà cần ông hao tâm tổn sức, nên Vân lão cũng chẳng ý kiến gì.
“Được, chỉ cần kẻ lòng hiểm ác, ngươi thể dạy.”
Nhận lời hồi đáp của Vân lão, Nhan Thanh Võ vui vẻ xuống núi.
Gia đình họ Nhan.
Nhan Đại Xương một đám tôn nhi đang tấn trong sân, lòng khỏi mừng rỡ khôn xiết. Giờ đây, con cái trong nhà thể học văn thể học võ, tương lai con cháu nhà họ Nhan ai nấy đều văn võ song , nghĩ đến thôi thấy vô cùng vui sướng. Rồi cứ thế, ông bất giác bật thành tiếng.
Trần Nhị Anh từ vườn rau phía bước tới, liếc Nhan Đại Xương một cái.
“Lão già nhà ngươi, đều đang bận rộn, ngươi giúp Đại Hôi cho ăn cỏ. Sao một ngẩn ngơ tủm tỉm trong lòng ?”
Bị lão bạn già cằn nhằn, Nhan Đại Xương cũng chẳng giận, tâm trạng ông cực , khẽ véo một cái vòng eo của bà bạn già.
“Gia đình ngày càng , giờ mỗi ngày ngủ dậy đều . Chớ , thấy lão bạn cũng đang vui vẻ lắm mà.”
Bị lão già nhà véo chỗ mềm mại ở eo, Trần Nhị Anh già mặt đỏ bừng, chút ngượng ngùng.....................