Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 79:- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:32:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai con la kéo một cỗ xe

 

Chu Lâm Trung là trưởng nam trong nhà, tuổi tác cũng còn nhỏ, nhi tử bắt đầu xem mắt tìm dạm hỏi vợ.

 

Trong nhà hiện giờ nhiều việc đều thể chủ, chỉ là chuyện mượn bạc nhà họ Nhan để mua súc vật liên quan đến phu thê Chu Quế Trân.

 

Chu Lâm Trung dám dễ dàng đưa quyết định, vì chuyện tiền bạc mà khiến Chu Quế Trân khó xử với nhà chồng.

 

Lí Vĩnh Quý và nhà họ Chu tuy thường xuyên gặp mặt nhưng cũng đều quen .

 

Nghe Chu Lâm Trung đến nhà họ Chu dùng bữa, Lí Vĩnh Quý cũng từ chối, lớn tiếng hào sảng :

 

“Vậy hôm nay sẽ đến nhà hiền chất ăn chực .”

 

Tuy Uyển Bảo rằng cần mua đồ ăn ngon, nhưng cuối cùng nàng vẫn đại cữu nương và nhị cữu nương “ép buộc” mua nhiều món ngon.

 

Chu lão gia thấy Nhan Phú Minh mấy cũng vô cùng vui vẻ, vài phụ nhân nhà họ Chu nhanh xong mấy món ăn.

 

Trên bàn ăn bàn tán chuyện súc vật, ban đầu Chu lão gia gì cũng đồng ý.

 

Sau khi Nhan Phú Minh và Lí Vĩnh Quý khuyên giải, cuối cùng nhà họ Chu đồng ý mượn bạc của nhà họ Nhan để mua lừa hoặc la.

 

Buổi chiều Chu Lâm Trung cùng Lí Vĩnh Quý và Nhan Phú Minh đến chợ súc vật ở huyện thành, một hồi mặc cả, nhà họ Chu mua một con la, còn nhà họ Lí mua một con lừa.

 

Trước đây nhà họ Lí lừa và xe lừa, nhưng khi đại hạn bán lừa , xe lừa thì Lí Vĩnh Quý nỡ bán.

 

Mấy năm nay cỗ xe Lí Vĩnh Quý bảo dưỡng , giờ đây vặn thể dùng.

 

Tuy mua lừa, nhưng vì xe đẩy, con lừa của nhà họ Lí chỉ thể buộc cạnh càng xe của nhà họ Nhan, trông giống như hai con lừa kéo một cỗ xe.

 

Khó khăn lắm mới đến huyện thành một chuyến, Nhan Phú Minh ý định xe về.

 

Họ liền thẳng đến tiệm lương thực, ngờ đậu ở huyện thành còn rẻ hơn ở trấn Nam Phong.

 

Bên trấn Nam Phong một văn tiền ba cân đậu, mà đậu ở huyện thành là một văn tiền bốn cân.

 

Tuy chỉ nhiều hơn một cân, nhưng Nhan Phú Minh và Lí Vĩnh Quý đều cảm thấy hời.

 

xe lừa còn một bé con, hai lớn là ba , nên đậu chỉ mua hai trăm cân.

 

Đợi đoàn về Đào Nguyên thôn, những thôn dân đang nhàn rỗi trò chuyện ở đầu làng thấy con lừa mới bên cạnh xe lừa của nhà họ Nhan, tất cả đều tò mò vây quanh:

 

“Phú Minh, nhà ngươi mua lừa nữa ?”

 

“Con lừa tệ, tuy trông khỏe mạnh như con , nhưng cũng coi như , xem nhà ngươi ăn ngày càng phát đạt .”

 

Nhan Phú Minh mỉm nhạt lắc đầu:

 

"Thẩm, các thẩm đoán sai , con lừa của nhà , nhà gần đây đầu tư ăn rút cạn cả cơ nghiệp .”

 

“Không của nhà ngươi? Vậy là của ai? Chẳng lẽ là nhặt đường ?”

 

“Nhặt ?” Lí Vĩnh Quý liếc xéo phụ nhân :

 

“Chúng may mắn đến thế mà nhặt lừa, con lừa là nhà mua.

 

Từ ngày mai trở , Thụ Sinh nhà sẽ mang đậu phụ của nhà họ Nhan bán.”

 

“Mang đậu phụ của nhà họ Nhan bán ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-79.html.]

Đó là một mối ăn , Phú Minh, chúng cũng thể lấy đậu phụ nhà ngươi bán ?

 

Gia đình gần đây rảnh rỗi cũng việc gì .”

 

, đúng , cả nhà nữa..............”

 

“Nhà cũng ................”

 

Nhan Phú Minh quét mắt , mỉm nhưng ý lan đến đáy mắt:

 

“Kính thưa các vị đại tỷ, đại nương, các thẩm, là thế , đều nhà đông ăn nhưng ít .

 

Ở nhà đậu phụ là chính, còn việc ngoài rao bán khắp phố phường thì thời gian.

 

, mới nghĩ đến việc nhượng giá thấp cho Thụ Sinh, để Thụ Sinh giúp bán.

Mèo con Kute

 

Hiện tại đậu phụ nhà nhiều, nếu lượng lớn hơn, các chú bác trong thôn ngại vất vả thì cũng thể bán.”

 

Nhan Phú Minh xong liền thúc xe lừa rời .

 

Những lời đều là họ thương lượng , khi Nhan Phú Minh và trưởng thôn cùng đoàn rời , đám đông trở nên náo nhiệt:

 

“Chuyện gì thế ?

 

Sao thôn chúng gần đây đều bắt đầu ăn ?”

 

“Đều bắt đầu ăn?

 

Vương thẩm, còn ai nữa đang ăn?

 

Trong thôn chúng ăn chỉ nhà họ Nhan ? Nhà họ Lí cũng tính một nhà, chẳng lẽ còn nhà khác?”

 

Vương thẩm bí ẩn :

 

“Các vị còn , Lưu Mãn Chí phu thê mang Lưu Thuận Bảo lên trấn , trấn ăn.”

 

“Cái gì?

 

Dọn lên trấn ?

 

Chẳng lẽ nhà bọn họ mua nhà trấn ?

 

Nhà họ Lưu lấy bạc mà mua nhà? Chẳng lẽ bọn họ lén lút phát tài ?”

 

Vương thẩm lắc đầu:

 

“Việc ăn còn bắt đầu, phát tài gì chứ?

 

Vừa Lưu lão thái còn khoe khoang với , nhi tử tức phụ bọn họ đều lên trấn ăn , kiếm tiền lớn cả nhà bọn họ sẽ dọn lên trấn, thậm chí còn lên huyện thành, phủ thành, kinh thành.............

 

Nói chung là vênh váo lắm.”

 

“Hừ! Việc ăn còn bắt đầu mà khoe khoang , bọn họ nghĩ ăn là trồng cải trắng , ai trồng cũng .”

 

“Mấy nhà họ Lưu xưa nay đều như , chúng quản bọn họ gì, chỉ thêm mất hứng.

 

À , nãy trưởng thôn nhà bán đậu phụ của nhà họ Nhan là ?

 

Các vị nhà trưởng thôn thể bán đậu phụ của nhà họ Nhan, chúng thể ?”

 

 

Loading...