Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 78:- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:32:07
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Tương lai là bao lâu?” Lưu lão thái ngốc nghếch, nhưng bà cũng càng ngày càng cảm thấy cái nhà còn trong tầm kiểm soát của bà nữa.

 

Mấy năm nay Lưu lão thái quen việc chủ gia đình, đột nhiên trong tay còn bạc khiến lòng bà chút hoảng loạn.

 

Lưu Mãn Chí vội kéo già , an ủi .

 

“Nương, sẽ lâu nữa .

 

Bây giờ nhà chúng cũng còn nhiều bạc nữa, nếu nhi tử cố gắng kiếm tiền, cung cấp cho Thuận Bảo học.

 

Thuận Bảo nhà chúng mấy hòa thượng đạo sĩ đều tuyệt đối tầm thường.

 

Bây giờ nhi tử vất vả một chút, cố gắng kiếm chút bạc cũng là để Thuận Bảo thể học, đợi Thuận Bảo quan chừng còn thể thỉnh phong cho nương một cái cáo mệnh nữa đấy.”

 

Nghe lời nhi tử , Lưu lão thái quả nhiên chút động lòng, bà tình nguyện .

 

“tôn nhi chắc chắn là ưu tú nhất, nhất định thể thi trạng nguyên quan lớn.

Mèo con Kute

 

Để ở nhà trông coi cũng , nhưng con bắt Tôn Thúy Lan trả bạc mà nàng cướp của .

 

Con cũng những năm đều là chủ gia đình, trong tay bạc trong lòng cứ thấy yên tâm.”

 

“Nương, bạc Thúy Lan đưa cho con , nương yên tâm con nhất định sẽ tiêu xài lung tung.

 

Bây giờ con chuẩn ăn buôn bán, lúc đầu chắc chắn đầu tư bạc, hơn nữa ở trấn cần thuê nhà.

 

nương yên tâm con nhất định sẽ tiêu xài lung tung..................”

 

Cuối cùng, đương nhiên Lưu lão thái đòi bạc, an ủi xong già , Lưu Mãn Chí liền thu dọn hành lý của ba trong nhà , lên trấn.

 

Phía nhà Nhan gia, Uyển Bảo hai ngày nay vì bận việc kinh doanh đậu phụ của gia đình, quên mất chuyện Vân lão dặn nàng học thuộc y thư khi ông rời .

 

Vẫn là lúc hoàng hôn Tiểu Hổ bay xuống núi thăm nàng, nàng mới nhớ .

 

Ăn xong bữa tối Uyển Bảo liền về phòng nhỏ của , thắp nến sách đêm.

 

May mà Uyển Bảo trí nhớ , cơ bản xem một là nhớ, nàng tốc độ nhanh, một canh giờ học thuộc nhiệm vụ Vân lão giao cho.

 

Sáng hôm , Nhan Phú Minh kéo sáu tấm đậu phụ, xe Lý Vĩnh Quý và Uyển Bảo cùng tới trấn.

 

Bọn họ đến tiệm cơm Tôn gia ở trấn , đặt những tấm đậu phụ Tôn Thượng cần hôm nay xuống, ký một hiệp ước đơn giản với Tôn gia.

 

Sau đó kéo tấm đậu phụ còn , tiếp tục về huyện thành.

 

Về phía Tôn gia, vì hôm qua đặt tấm bảng bán đậu phụ ở cửa, hơn nữa chiều hôm qua Tôn Thượng cố ý bảo tiểu nhị trong quán chợ rao bán vài câu.

 

Phải Tôn Thượng quả thực là một tay kinh doanh tài.

 

Sau một hồi quảng bá, phần lớn trong trấn đều hôm nay tiệm cơm Tôn gia sẽ bán một thứ gọi là đậu phụ.

 

Còn những mua đậu phụ của Nhan gia hôm qua, sớm đến xếp hàng .

 

Phía Nhan Phú Minh đưa đậu phụ đến, quầy bán đậu phụ ở cửa tiệm cơm Tôn gia liền dựng lên.

 

Tôn gia hôm nay đặt năm tấm đậu phụ, vốn dĩ chuẩn hai tấm dùng trong tiệm cơm, hôm nay thể lên món mới từ đậu phụ.

 

ngờ năm tấm đậu phụ bán hết sạch, Tôn Thượng còn cách nào khác đành đến Nhan gia ở Đào Nguyên thôn đặt đậu phụ.

 

Đáng tiếc Nhan gia hôm nay nhiều đậu phụ, đích cũng chỉ mang về nửa tấm mà thôi...............

 

Uyển Bảo cùng đoàn đến huyện thành liền thẳng đến con phố gần chợ.

 

May mà vận may của bọn họ tệ, quả thực tìm thấy nhà họ Chu. Chu Lâm Trung và phu thê Chu Lâm Thành đều ở đó.

 

Bọn họ tốc độ nhanh, thuê xong quầy hàng, hơn nữa vị trí cũng tệ, vặn ở ngay cạnh chợ.

 

Thấy Nhan Phú Minh và mấy , mấy Chu Lâm Trung đang dọn dẹp quán vội vàng đón.

 

“Phú Minh, thôn trưởng thúc, các ngươi đến , mau .”

 

Chu Lâm Trung vội vàng tới bế Uyển Bảo từ xe lừa xuống.

 

“Uyển Bảo mệt ? Trước tiên nghỉ ngơi một lát, lát nữa để mợ con dẫn con mua đồ ăn ngon.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-78.html.]

 

Uyển Bảo lắc đầu.

 

“Đại cữu, Uyển Bảo mệt, Uyển Bảo cũng ăn đồ ngon.

 

Quán của đại cữu dọn dẹp xong ?”

 

Chu gia thuê là cửa hiệu hẳn hoi, mà là một dãy lều đơn giản dựng tạm bên đường.

 

Quán mì hôm đó ba nhà Uyển Bảo ăn cũng là loại lều , hơn nữa ngay gần đây.

 

Bên trong lều còn dọn dẹp thỏa, Nhan Phú Minh cùng mấy đang ghế cửa lều, Chu Lâm Trung về phía lều.

 

“Còn xong, nhưng cũng sắp , hôm nay dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, sửa sang bàn ghế, ngày mốt là thể ăn buôn bán .”

 

Chu Lâm Trung thấy đậu phụ xe lừa, kìm hỏi.

 

“Phú Minh, hôm nay là đến bán đậu phụ ?

 

Sao chỉ mang một tấm?”

 

Nhan Phú Minh lắc đầu.

 

“Hôm nay cùng thúc Vĩnh Quý xem gia súc, tiện thể bàn bạc chút chuyện với các ..................”

 

Nhan Phú Minh kể ý định để Chu gia bán đậu phụ ở quầy hàng của họ một , Chu Lâm Trung xong liền đồng ý.

 

“Đương nhiên thể, chợ ngay bên cạnh, đậu phụ đặt ở đây chắc chắn dễ bán.

 

đây là chúng giúp các bán, cái gì mà lấy hàng giá rẻ thì cần , đều là thì thành khách sáo .”

 

Không đợi Nhan Phú Minh , Uyển Bảo liền nghiêm mặt, trịnh trọng .

 

“Đại cữu, minh toán trướng.”

 

Nhan Phú Minh tiếp lời.

 

“Phải đó đại ca, ngay cả Uyển Bảo cũng đạo lý minh toán trướng, việc buôn bán thì là việc buôn bán, thì là , hai thứ thể lẫn lộn.”

 

Nhan Phú Minh tiếp đó thuật bộ phương thức kinh doanh sắp tới của gia đình họ Nhan, đoạn trịnh trọng :

 

“Đại ca, huyện thành dân cư ít, đậu phụ nếu bán sẽ kém gì việc buôn bán thức ăn mà thu lợi.

 

Ta nghĩ nhà các đông , nếu mua một con súc vật, mỗi ngày các Đào Nguyên thôn lấy đậu phụ mang qua bên bán thì chắc chắn sẽ thành công.”

 

“Mua súc vật?” Nghe Nhan Phú Minh họ mua một con súc vật, Chu Lâm Trung sững sờ một chút.

 

Với gia cảnh hiện tại của nhà họ Chu, thật sự thể mua nổi súc vật.

 

Nhan Phú Minh từ trong lòng n.g.ự.c lấy một thỏi bạc đưa cho Chu Lâm Trung...........

 

Chu Lâm Trung thấy thỏi bạc Nhan Phú Minh đưa tới liền vội vàng đẩy :

 

“Không . Phú Minh, nhà các cũng dễ dàng gì, thể nhận bạc của các .”

 

Nhan Phú Minh đẩy thỏi bạc về phía Chu Lâm Trung:

 

“Đại ca, thỏi bạc cho , đây là cho mượn.

 

Đợi các kiếm tiền trả cho chúng cũng muộn.

 

Thỏi bạc là cha kêu đưa, thê tử cũng , Đại ca nhà con cái đông đúc, chúng cũng lớn cả .

 

đưa lũ trẻ đến học đường, nhưng chúng cưới vợ dựng nhà cũng cần tiền bạc.

 

Việc buôn bán đậu phụ tuy kiếm tiền lớn, nhưng đủ để nuôi gia đình qua ngày thì vẫn thể.

 

Sau gia đình đậu phụ lượng lớn, cũng thời gian mang qua đây cho các , đến lúc đó vẫn cần các tự đến lấy mỗi ngày.”

 

Chu Lâm Trung suy nghĩ một lát gật đầu:

 

“Việc còn thương lượng với phụ . Hay là thế , gần trưa , chi bằng cứ đến thẳng nhà dùng bữa, ăn xong chúng cùng xem súc vật.................”

 

 

Loading...