Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 64:-: Tiểu Hôi thỉnh giúp đỡ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:51
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm trời còn sáng, Nhan gia bận rộn.
Phu thê Nhan Phú Minh trời sáng dậy mài đậu.
Lần đầu tiên dùng lừa kéo cối xay, ban đầu còn luống cuống, hai vòng thì thành thạo hơn nhiều.
Nhan Phú Minh cũng kìm mà cảm thán,
“Có lừa giúp đỡ quả thật nhanh hơn nhiều.”
Chu Quế Trân gật gật đầu,
“ , quả thật nhanh hơn kéo cối xay nhiều.
À đúng phu quân, nhà chúng đậu phụ lâu dài thì bã đậu chắc chắn thiếu, thấy chúng chi bằng bắt vài con heo về nuôi .
Ta thấy bã đậu dùng để nuôi heo chắc là .”
Nhan Phú Minh suy nghĩ một chút,
“Bã đậu nuôi heo quả thật thể, nhưng năm đầu nuôi thì hãy nuôi ít thôi, nuôi một hai con đủ để nhà thịt ăn Tết là .
Về còn mỗi ngày ngoài bán đậu phụ, nuôi quá nhiều heo e rằng đều nhờ nàng bận rộn, chỉ riêng việc dọn chuồng heo thôi cũng dễ dàng, nàng quá mệt mỏi.”
Chu Quế Trân lắc đầu,
“Không , chút việc chẳng thấm , chỉ cần cuộc sống gia đình ngày càng , dù khổ hơn mệt hơn nữa cũng sợ.”
Đến khi Uyển Bảo và bọn họ thức dậy, đậu phụ sớm xong và ép chặt.
Bên Chu Quế Trân thì chuẩn xong bữa sáng, dù đậu nành nên bữa sáng cứ thế mà ăn bánh dầu uống sữa đậu nành, bổ dưỡng tiện lợi.
Nhan gia bên bữa sáng còn ăn xong thì phụ nhân xách đậu đến,
“Phú Minh, hôm qua ngươi thể dùng đậu để đổi đậu phụ, ngươi xem đậu của thế ?”
Nhan Phú Minh đang ăn cơm liền đặt đũa xuống, dậy về phía phụ nhân, y nghiêm túc kiểm tra đậu trong tay phụ nhân,
"Thẩm ơi, đậu của thẩm tệ, hạt nào hỏng, thể đổi .
Ta đây cân giúp thẩm đây.”
Nhan Phú Minh cầm chiếc cân mượn từ nhà thôn trưởng lên,
"Thẩm ơi đúng một cân, thẩm đợi một lát lấy hai cân đậu phụ cho thẩm nha.”
Phụ nhân một cân đậu đáng giá , thật sự thể đổi hai cân đậu phụ trắng nõn mềm mại, cũng vui vẻ mặt,
“Phú Minh, đậu phụ nhà ngươi ngày mai còn bán ?”
Chu Quế Trân ăn xong cơm đang dọn bát đũa ,
"Thẩm ơi, việc buôn bán nhỏ của chúng , ngày đầu tiên tặng một miếng là để nếm thử, dù thứ mới mẻ đều từng ăn qua.
Để nếm thử nhiều hơn cũng thể yên tâm mua, hôm nay coi như là ngày đầu tiên tiệm đậu phụ nhà chúng khai trương, từ ngày mai chính thức ăn buôn bán thì sẽ tặng nữa.
Hoạt động tặng đậu phụ chỉ diễn trong hôm nay, mỗi nhà một .
Thím lát nữa giúp chúng tuyên truyền một chút nha, ai nhu cầu thì nhanh chân đến mua, đến muộn là còn .”
Phụ nhân nhận lấy đậu phụ mà Nhan Phú Minh đưa qua, tò mò dùng tay chọc một cái,
“Ối chà, thật ngờ đậu thể món ăn thế , thấy ngon miệng .
Các ngươi cứ yên tâm, lát nữa nhất định sẽ tuyên truyền giúp các ngươi.”
Mèo con Kute
Phụ nhân vươn tay bẻ một góc của một miếng đậu phụ, nhét miệng,
“Ối chà, cái thật sự ngon...............”
Chu Quế Trân mỉm ,
"Thẩm ơi, đậu phụ ăn cho sức khỏe, già trẻ nhỏ đều thể ăn, cho chút hành lá rắc chút muối trộn gỏi cũng , hầm chung với cải thảo củ cải cũng , cách ăn đậu phụ nhiều lắm.
Giống như những món rau thường ngày của chúng , thể xào, thể trộn, thể hầm.”
Phụ nhân cầm đậu phụ mãn nguyện khỏi Nhan gia, những đang ngóng trông thấy phụ nhân bưng đậu phụ liền vội vàng vây ,
“Đây chính là đậu phụ ? Trông vẻ khá ngon đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-64-tieu-hoi-thinh-giup-do.html.]
Triệu bà tử, thế nào? Ngươi nếm thử ?”
Vị phụ nhân mua đậu phụ phu quân họ Triệu, nên đều gọi nàng là Triệu bà tử.
Triệu bà tử thấy định thò tay chạm đậu phụ của , lập tức lặng lẽ dịch ,
“Khối đậu phụ nếm thử, quả thực tệ.
Các ngươi ai ăn thì nhanh chóng mang đậu tương đến đổi , hôm nay là ngày đầu tiên khai trương mua một tặng một, ngày mai sẽ còn .”
Mọi ngày mai sẽ còn quà tặng, liền lập tức ùn ùn chạy về nhà mang đậu tương đến.
Thấy những khác đều về nhà lấy đậu tương, Lưu lão thái liếc mắt tam giác tiễn một bãi nước bọt xuống đất,
“Phì! Một lũ nghèo kiết xác, một khối đậu phụ vớ vẩn gì mà ngon chứ.”
Kỳ thực Lưu lão thái ăn đậu phụ, mà là nhà nàng đậu tương.
Lưu lão thái và Lưu Mãn Chí đều chăm chỉ, mấy năm nay ở thôn Tôn Gia Loan họ chẳng trồng trọt chút hoa màu nào, ăn uống bộ đều mua.
Tự đậu tương thì đổi đậu phụ, nàng nỡ dùng tiền bạc để mua, chỉ đành trơ mắt khác hớn hở bưng đậu phụ về nhà.
Đang lúc phiền muộn, Lưu lão thái bỗng nhiên linh cơ khẽ động, càng nhiều đến Nhan gia mua đậu phụ, càng chứng tỏ việc ăn của Nhan gia càng .
Vậy thì, việc ăn của Nhan gia càng , chứng tỏ phúc khí của Nhan gia càng thịnh.
Những phúc khí , đợi khi thần cô thi pháp đoạt , chẳng sẽ thuộc về Lưu gia các nàng .
Hôm qua nhi tử của nàng hẹn thời gian với thần cô, thần cô hôm nay sẽ đến.
Nhìn đồng hồ cảm thấy thời điểm sắp đến, nàng vội vàng về nhà.
Lưu lão thái về đến cửa nhà , thấy một bà lão gầy gò đang đ.á.n.h xe lừa về phía nhà nàng, nàng kích động nghênh đón,
“Thần cô, ngài cuối cùng cũng đến , hôm nay chúng thể thi pháp ?”
Đối với phúc khí của Nhan gia, Lưu lão thái chút sốt ruột.
Thần cô liếc Lưu lão thái một cái,
“Chính ngươi mời bản thần cô đến ?”
Lưu lão thái gật gật đầu,
“ đúng, là .
Hôm qua là nhi tử của .”
“Hôm nay quả thực thích hợp để pháp sự, rượu, hương nến, cúng phẩm chuẩn đầy đủ ?” Thần cô sân nhà họ Lưu, .
Lưu lão thái vội vàng gật đầu,
“Rồi, đều chuẩn xong cả .”
“Tốt, dọn bàn đặt giữa sân, cúng phẩm hương nến đều bày biện chỉnh tề, sẽ ngưng thần một chút bắt đầu pháp sự.
Trong một lỗ chuột nhỏ đáng chú ý ở sân nhà họ Lưu, Tiểu Hôi thò cái đầu tròn vo thoáng qua mẫu tử nhà họ Lưu đang bận rộn trong sân, đó rụt lỗ và nhanh chóng biến mất.
Vài khắc , ở hậu viện Nhan gia, mặt Uyển Bảo đang xem Đại Hôi gặm cỏ, một con chuột béo ú xuất hiện,
“Chít chít!”
Thần bà đến , sắp bắt đầu phép .
Uyển Bảo chau mày, việc Lưu gia phép trong sân nhà , Nhan gia bên cũng gió yên sóng lặng, nàng cũng thể vô duyên vô cớ dẫn gây rối .
Đột nhiên, Uyển Bảo linh cơ khẽ động,
“Tiểu Hôi, nàng phép sẽ ảnh hưởng đến Nhan gia, nhưng chúng thể để nàng yên .
Hay là thế , ngươi kêu vài tên chuột tiểu , đến Lưu gia phá hoại một chút, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên đào lỗ thì đào lỗ, dù Lưu gia lớn như , các ngươi thể thoải mái phá phách.”
Tiểu Hôi xong mắt đầy hưng phấn,
“Chủ tử yên tâm, cái giỏi nhất.
, thấy bên Lưu gia nào là gà nào là đầu heo, trông phong phú, cần mang về cho chủ tử một ít ?”
Uyển Bảo vội vàng lắc đầu,
“Không... cần , ngươi ăn no về là .”