Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 40:- --- Không bình thường tiểu hài nhi

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:27
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi Vân lão bắt mạch cho thiếu niên, sắc mặt trở nên nặng nề:

 

“Độc tính xu hướng lan rộng, hiện tại vẫn nghiên cứu phương pháp giải độc hiệu quả, chỉ thể tiếp tục áp chế.

 

nhiều nhất cũng chỉ thể áp chế ba năm, ba năm nếu vẫn cách giải độc, chỉ đành tạm thời ép độc tập trung một chỗ...

 

Chẳng hạn như hai chân hoặc hai tay...”

 

Thiếu niên ánh mắt lạnh lẽo, chút do dự đáp:

 

“Vậy thì hai chân !”

 

Về phía nhà họ Nhan, kể từ khi xảy chuyện Uyển Bảo thất lạc, Nhan Đại Xương ít khi ngoài dạo chơi.

 

Dưới sự chăm sóc tận tình của nhà họ Nhan, Uyển Bảo cũng trưởng thành khỏe mạnh.

 

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt ba năm trôi qua.

 

“Ngoan, uống t.h.u.ố.c , hôm nay là bữa cuối , uống nữa.”

 

Uyển Bảo khó tin cha :

 

“Cha, hôm nay thật sự là cuối cùng con uống t.h.u.ố.c ?”

 

Nhan Phú Minh cưng chiều gật đầu:

 

“Thật, đương nhiên là thật.

 

Cha bao giờ lừa con .

 

Cho nên hôm nay nhất định uống, thể lén đổ nữa.”

 

Uyển Bảo ngây một chút:

 

“Ai... ai đổ ?

 

Uyển Bảo mới đổ, Uyển Bảo mỗi đều uống cạn sạch.”

 

Chu Quế Trân tới, khẽ :

 

“Con bé , nhà nhiều như , con tưởng mỗi con uống canh t.h.u.ố.c mà đổ một nửa thì chúng ?

 

Chẳng qua là cha con thấy con đổ canh t.h.u.ố.c cũng ảnh hưởng gì đến thể nên mới .

 

Nếu thì t.h.u.ố.c con đổ bổ sung .

 

Hôm nay thật sự là bữa cuối, con ngoan ngoãn uống t.h.u.ố.c .”

 

Uyển Bảo bữa canh t.h.u.ố.c hôm nay thể tránh , chỉ đành cứng đầu nuốt ừng ực vài ngụm xuống.

 

Ngày đó lên núi xong, cha nàng cách một thời gian ôm nàng lên núi, để vị sư phụ “hờ” bắt mạch, đổi phương thuốc.

 

Mèo con Kute

Nàng Vân lão trúng độc, cũng từng lén tự bắt mạch cho . Sở dĩ nàng mỗi đều đổ một nửa canh thuốc, là vì nàng tự phối chế t.h.u.ố.c giải.

 

Độc tính trong cơ thể nàng khá phức tạp, vì là độc thai, nên giải phiền phức.

 

Chỉ uống t.h.u.ố.c viên do nàng tự phối chế cộng thêm canh t.h.u.ố.c của Vân lão, hiệu quả mới thể phát huy nhất.

 

Uyển Bảo đôi khi sẽ đó ngẩn ngơ, trẻ con bình thường vài tuổi mới ký ức.

 

Mà nàng thì từ khi Lưu lão thái vứt bỏ bắt đầu ký ức .

 

Hơn nữa, nàng chỉ tự y thuật mà còn một phòng thí nghiệm t.h.u.ố.c theo , trong phòng t.h.u.ố.c nhỏ của phòng thí nghiệm còn nhiều loại t.h.u.ố.c thông thường và thông thường.

 

Về việc những thứ từ , nàng cũng rõ.

 

nàng vị trí và công dụng của từng thứ trong đó, nàng vô cùng quen thuộc với nơi đó.

 

Những điều là một đứa trẻ bình thường , xem nàng là một đứa trẻ bình thường.

 

Uống t.h.u.ố.c xong, Chu Quế Trân lấy chiếc lược gỗ do Nhan Phú Minh tự tay khắc, chải mái tóc thưa thớt màu vàng hoe của Uyển Bảo.

 

Chải tóc xong, Chu Quế Trân còn cho Uyển Bảo một bộ quần áo mới.

 

Nói là quần áo mới, thật chính là do quần áo cũ của Chu Quế Trân khi còn trẻ sửa .

 

Hai năm nay tuy hạn hán dịu một chút, nhưng cũng thể coi là năm bội thu.

 

Thêm đó, lũ trẻ ngày càng lớn, mấy đứa trẻ nửa lớn nửa bé trong nhà đứa nào cũng ăn khỏe hơn đứa nào, cuộc sống của nhà họ Nhan ngày càng khó khăn.

 

Mặc dù cuộc sống nhà họ Nhan gian nan, nhưng đãi ngộ của Uyển Bảo một chút cũng giảm.

 

Đồ ăn thức uống trong nhà luôn ưu tiên Uyển Bảo tiên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-40-khong-binh-thuong-tieu-hai-nhi.html.]

Uyển Bảo vốn dĩ hiểu chuyện, nàng luôn chia sẻ với .

 

Con hươu cái trong nhà mấy ngày mới đưa , Uyển Bảo cũng uống sữa hươu cho đến tận bây giờ.

 

Mặc dù mấy năm nay mùa màng , nhưng tiểu cô nương lớn lên mũm mĩm, cứng cáp.

 

Ban đầu Uyển Bảo định nuôi con hươu cái đến già.

 

Thế nhưng khi Uyển Bảo cai sữa, con hươu cái cọ cọ Uyển Bảo, mật nũng với nàng một hồi.

 

Uyển Bảo nhẹ nhàng xoa đầu hươu cái:

 

“Hươu hươu, chơi với Uyển Bảo ?

 

Uyển Bảo thể nuôi đến già mà.”

 

Hươu cái lắc đầu.

 

Uyển Bảo bĩu môi suýt :

 

“Hươu hươu, thích Uyển Bảo nữa ?”

 

Hươu cái nữa lắc đầu.

 

Uyển Bảo ôm chặt cổ hươu cái buông tay.

 

Nhan Phú Minh nữ nhi nhỏ và hươu cái giằng co nửa ngày mà kết quả, đành “kẻ ác”.

 

Ông bế bổng nữ nhi nhỏ lên:

 

“Uyển Bảo, hươu hươu thuộc về rừng núi...”

 

nó là hươu hươu của Uyển Bảo mà?”

 

“Uyển Bảo ngoan, ban đầu cha đưa hươu hươu từ Dã Lang Pha về với nó .

 

Nếu một ngày nó trở về rừng núi, cha sẽ tiễn nó về. Uyển Bảo bảo bối của chúng vốn dĩ là một đứa trẻ hiểu chuyện mà.

 

Đứa trẻ hiểu chuyện nên để cha một thất hứa ?”

 

Uyển Bảo suy nghĩ một lúc gật đầu:

 

“Phải.”

 

Uyển Bảo lưu luyến ôm cổ hươu cái:

 

“Hươu hươu thì Uyển Bảo giữ nữa, nhưng nhớ đường về nhà đó.”

 

Nhan Phú Minh xổm xuống hươu cái:

 

“Cảm ơn cô nuôi Uyển Bảo khôn lớn, cô đối với nhà chúng chính là .”

 

“Nếu một ngày nào đó ngươi ở trong rừng nữa thì hãy trở về, Nhan gia mãi mãi là nhà của ngươi.”

 

Hươu dường như hiểu , nghiêm túc gật đầu với Nhan Phú Minh, đầu Dã Lang Pha.

 

Nhan Phú Minh đuổi theo hươu tiến Dã Lang Pha, mới yên tâm trở về.

 

Uyển Bảo ba tuổi, hôm nay là ngày Uyển Bảo lên núi chính thức bái sư, sáng sớm tinh mơ cả nhà già trẻ lớn bé đều ăn mặc chỉnh tề.

 

Mặc dù họ thể cùng lên núi bái sư với Uyển Bảo, nhưng Nhan Đại Xương , hôm nay là ngày trọng đại Uyển Bảo bái sư nên cả nhà coi trọng.

 

Chu Quế Trân chải tóc cho Uyển Bảo, quần áo cho nàng xong, Uyển Bảo chạy bịch bịch bịch đến bên chậu nước,

 

“Ừm, Uyển Bảo .”

 

lúc thu dọn xong xuôi, Nhan Đại Xương bước , thấy cảnh tiểu tôn nữ nhà tự khen xinh , vui vẻ ha ha ha lớn,

 

đúng đúng, Uyển Bảo của chúng nhất.”

 

Đợi Uyển Bảo thu dọn xong xuôi, phu thê Nhan Phú Minh và Chu Quế Trân, liền dắt Uyển Bảo rời khỏi nhà ánh mắt dõi theo của cả gia đình.

 

Uyển Bảo đến chỗ Lão Vân đầu.

 

Uyển Bảo Nhan Phú Minh bế lên núi, đến núi Uyển Bảo liền nhảy khỏi lòng Nhan Phú Minh.

 

Tiểu nhân nhi bịch! Bịch! Bịch! Chạy đến bên cành cây khô mà Tiểu Hổ thường đậu,

 

“Hổ Hổ, Uyển Bảo đến thăm ngươi đây.”

 

Con vẹt vốn đang nhắm mắt dưỡng thần thấy tiếng Uyển Bảo, mở mắt vui vẻ nhảy lên một cái,

 

“Uyển Bảo đến , đồ nhi đến .”

 

 

Loading...