Nghe lời Nhan Phú Minh, Lý Vĩnh Quý và Nhan Đại Xương đều nhíu mày.
Đám thổ phỉ lúc phần lớn đều chuột c.ắ.n sợ mà bỏ chạy.
Không ai dám đảm bảo bọn chúng sẽ lén lút trả thù.
Mà nhà họ Nhan ở cuối thôn, so với bên trong thôn thì nơi khá vắng vẻ.
Nếu giấu vài xung quanh nhà họ Nhan, nhân lúc bọn họ chú ý, lén lút bế đứa trẻ cũng là thể.
Lý Vĩnh Quý suy nghĩ một lát,
“Nếu thật sự là thổ phỉ bế thì rắc rối lớn , Phú Minh, Thụ Sinh, Đại Tráng, mấy các con dẫn truy đuổi ở mấy con đường khỏi thôn, nhất định truy hồi bọn trẻ về......................”
“Cha, tôn nữ tìm về ...................”
Nhan Phú Lượng, chạy ngoài tìm Uyển Bảo khi chú ý, đang ôm một chiếc tã lót quen thuộc trong lòng, như dâng bảo vật mà giơ mặt ....................
Mọi vội vàng vây , Chu Quế Trân nhận lấy chiếc tã lót từ tay Nhan Phú Lượng....................
Uyển Bảo, nãy giờ đói và ướt tã trong cái nôi, khi thấy mẫu của , tủi hờn trong lòng đều hóa thành dòng lệ tuôn trào...
“Oa! Oa! Oa!”
Tiểu nữ nhi đầy tháng thế mà nấc lên.
Uyển Bảo càng nghĩ càng thấy oan ức, chỉ là một hài nhi, , động đậy, chạy...
Chỉ thể mặc cho hai tên ca ca ngốc nghếch ôm phơi nắng cả buổi, giờ nàng nóng khát đói...
Nàng còn dám ngủ, sợ rằng hai tên ca ca ngốc sẽ mất mạng nhỏ của .
Nàng ngờ hai ca ca chơi mệt , ăn thứ gì trong khe núi mà lăn ngủ khì.
Nàng thể ngẩng đầu lên , nên thấy Nhan Thanh Lược và Nhan Thanh Kỳ ăn thứ gì, nhưng nàng đoán chắc đó là một loại thảo d.ư.ợ.c thành phần gây buồn ngủ.
Nhan Đại Xương và Uyển Bảo, một hài nhi bé nhỏ đến nước mắt giàn giụa, nét mặt đầy tủi , lòng chợt đau xót vô cùng.
Nhan Đại Xương Nhan Phú Lượng:
“Phú Lượng, con xem rốt cuộc là chuyện gì?
Con tìm thấy Uyển Bảo ở ?”
Nhan Phú Lượng suy nghĩ một chút, chỉ tay phía nhà:
“Trong khe núi, Uyển Bảo và Thanh Kỳ, Thanh Lược đang ngủ.”
“Thanh Kỳ? Thanh Lược?” Trần Nhị Anh Nhan Phú Lượng:
“Ý con là Thanh Kỳ và Thanh Lược vẫn luôn ở cùng Uyển Bảo?”
Nhan Phú Lượng gật đầu:
“Dạ, , đúng .”
Hai đứa trẻ tuy một đứa bốn tuổi, một đứa ba tuổi, nhưng kẻ ngốc, bình thường sẽ ngủ gật bên ngoài, huống chi chúng còn mang theo Uyển Bảo.
Giờ vẫn xác định chuyện gì xảy với bọn trẻ, Nhan Phú Minh vội vàng kéo Nhan Phú Lượng cùng khe núi nhà tìm Nhan Thanh Lược và Nhan Thanh Kỳ.
Nhan Phú Minh thấy bộ dạng của hai đứa trẻ, giờ thể xác định Uyển Bảo là do hai tên tiểu tử ôm .
Hiện tại hai đứa trẻ vẫn đang mê man, cũng nỡ trách mắng, Nhan Phú Minh ôm lấy chúng định lên núi tìm Vân lão.
Nhan Đại Xương trực tiếp lớn tiếng gọi ông :
“Phú Minh, ! Con quên , hôm qua con còn gặp Vân lão núi, ngài bảo sẽ ngoài một thời gian, đợi đến khi Uyển Bảo t.h.u.ố.c tới mới về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-39-bi-danh-don-roi.html.]
Giờ con lên núi cũng chẳng tìm ai .
Hơn nữa, thấy bộ dạng hai tiểu tử chút giống Uyển Bảo . Để nương con lấy một cây kim, sẽ cứu hai đứa trẻ .”
Trần Nhị Anh vội vàng lấy một cây kim khâu.
Nhan Đại Xương nhận lấy cây kim, chần chừ một chút châm nhẹ nhân trung của Nhan Thanh Lược. Chỉ châm một chút thôi, Nhan Thanh Lược “Oa!” một tiếng bật dậy.
Nhan Thanh Lược cây kim trong tay gia gia, sững sờ:
"Gia gia, Thanh Lược nên ôm ngoài chơi, Thanh Lược sai , sẽ dám nữa, ông đừng châm Thanh Lược nữa ạ?”
Đau lắm!
Mèo con Kute
Nhan Đại Xương thu kim , trừng mắt Nhan Thanh Lược:
“Con con ôm ngoài, nhà lo lắng đến mức nào ?
Trời tối , con với Thanh Kỳ, Uyển Bảo ba đứa đều mất tích, cả làng tìm cả buổi chiều.
Chuyện tuyệt đối thể bỏ qua dễ dàng, sai thì chịu phạt.
Con và Thanh Kỳ, mỗi đứa một trăm tờ đại tự, đó đ.á.n.h mười roi mông.”
"Gia gia...”
"Gia gia? Kêu nãi nãi cũng vô dụng!”
Giờ đứa trẻ tỉnh, Nhan Phú Minh cha cũng còn nuông chiều nữa, cởi giày trực tiếp vỗ mười cái “bốp bốp bốp” m.ô.n.g Nhan Thanh Lược.
Nhan Thanh Kỳ cũng Nhan Đại Xương châm tỉnh, đó Nhan Phú Minh đ.á.n.h mười roi mông.
Tìm con , nhưng bà con hàng xóm cả nửa làng bận rộn cả buổi chiều giúp họ tìm con.
Nhà họ Nhan rốt cuộc cũng mặt biểu đạt một chút, dù hiện tại điều kiện gia đình khó khăn, vật chất gì đáng giá để bày tỏ lòng ơn.
lời cảm ơn chân thành vẫn thể thiếu, trong gia đình họ Nhan thành khẩn cảm tạ bà con thôn dân.
Con là như , tuy bình thường đôi khi chút xích mích nhỏ, nhưng khi thực sự chuyện, bà con láng giềng đều sẽ tay giúp đỡ.
Hiện tại điều kiện nhà đều , đồ ăn thức uống nhiều, cũng trách cứ nhà họ Nhan.
À, mấu chốt là thái độ nhà họ Nhan đủ thành khẩn, hơn nữa đây trong thôn đào nước, nhà họ Nhan cũng công nhỏ.
Chu Quế Trân giúp Uyển Bảo tắm rửa, quần áo cho b.ú sữa, Uyển Bảo mới nấc lên một tiếng chìm giấc ngủ sâu.
Vì chuyện , Nhan Đại Xương gọi tất cả các đứa trẻ trong nhà để họp:
“Ta hy vọng chuyện lén ôm trộm như hôm nay sẽ xảy nữa.
Ta các con yêu quý Uyển Bảo, chơi với Uyển Bảo.
con bé còn nhỏ, các con cứ thế một tiếng nào mà ôm con bé ngoài sẽ nguy hiểm.
Phải đợi đến khi lớn bằng Thanh Lược, Thanh Kỳ thì mới thể dẫn ngoài chơi...”
Nhan Thanh Lược và Nhan Thanh Kỳ đ.á.n.h m.ô.n.g còn phạt đại tự, trong lòng tuy vô cùng oan ức, nhưng chúng cũng sai, dám nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn đại tự.
Bài học sâu sắc của hai đứa khiến những đứa trẻ khác trong nhà bao giờ dám tự ý lén ôm trộm Uyển Bảo ngoài nữa.
Còn lúc , Vân lão đang ở một trang viên kín đáo....................
Trước mặt ngài là một thiếu niên mười một, mười hai tuổi.
Thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt còn vương nét trẻ con nhưng mang vẻ già dặn hợp với lứa tuổi.