Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 25:- ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:07
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dân tị nạn thôn

 

Ông Uyển Bảo trong vòng tay Chu Quế Trân, Uyển Bảo cảm thấy đang nàng, lập tức há miệng toe toét răng.

 

Nhìn thấy nụ của Uyển Bảo, Nhan Đại Xương càng thêm khẳng định, những con gà rừng là do tôn nữ nhỏ nhà gọi đến.

 

Nhìn thấy những đứa trẻ vẫn còn đang kinh hô, Nhan Đại Xương nhịn cất cao giọng:

 

“Tất cả đều nhỏ tiếng một chút, đừng la ó ầm ĩ.”

 

Nghe tiếng Nhan Đại Xương gọi, cũng đều bình tĩnh , Nhan Đại Xương tiếp tục :

 

“Thanh Văn, đóng cổng lớn . Phú Minh, bắt hết gà , đừng để chúng phát tiếng động.”

 

Trần Nhị Anh ghé sát Nhan Đại Xương nhỏ:

 

“Lão già, ông xem những con gà liên quan đến Uyển Bảo nhà chúng ?”

 

Nhan Đại Xương trực tiếp trả lời Trần Nhị Anh, mà cẩn thận dặn dò bà:

 

“Lão bà, chuyện thể tuyên truyền ngoài, nếu truyền ngoài sẽ cho Uyển Bảo nhà chúng . Bà còn nhớ mười mấy năm ở một thôn phía Bắc , một đứa bé gái vì đột nhiên tính cách quái dị, bỗng nhiên nhiều thứ, còn thường xuyên nhiều lời kỳ lạ. Bà đồng trong thôn bọn họ đứa bé đó trúng tà, cuối cùng trói đống củi thiêu sống.”

 

Uyển Bảo mắt mở to tròn xoe, đột nhiên rùng một cái.

 

Chu Quế Trân đang ôm nàng ngẩn một lát:

 

“Cha, cha Uyển Bảo sợ , nàng nãy còn rùng một cái.”

 

Nhan Đại Xương về phía Uyển Bảo trong lòng Chu Quế Trân, sắc mặt dịu ít:

 

“Uyển Bảo, gia gia cảm thấy con thể hiểu lời gia gia , gia gia bây giờ mấy lời với con.”

 

Nhan Thanh Uyển chớp chớp mắt, ý bảo Nhan Đại Xương mau .

 

Nhan Đại Xương thấy thì càng vui vẻ hơn:

 

“Uyển Bảo nhà thật thông minh, nhưng một câu là "khôn quá hóa hại", gia gia chỉ mong con bình an khỏe mạnh vui vẻ là . gia gia con một vài năng lực đặc biệt, nhưng gia gia mong con đừng dùng những năng lực nữa. Ít nhất là khi con trở nên mạnh mẽ, thể dùng nữa. gia gia sợ bảo vệ con, Uyển Bảo nhà chúng cứ một đứa trẻ đơn giản hạnh phúc, để các ca ca bảo vệ con.”

 

“Muội , nhị ca bảo vệ .”

 

“Tam ca cũng bảo vệ .”

 

“Còn đại ca.”

 

“Tứ ca...”

 

“Kỳ ca...”

 

Nghe mấy ca ca đều bảo vệ , Nhan Thanh Lược bốn tuổi và Nhan Thanh Kỳ ba tuổi, cũng vội vàng vỗ n.g.ự.c cũng thể.

 

Uyển Bảo thấy trong lòng ấm áp, hướng về nhà lộ một nụ răng. Đồng thời nàng thầm quyết định trong lòng, đời nàng nhà yêu thương nàng, nàng thật nghiêm túc một đứa trẻ đơn thuần, đơn thuần vui vẻ, đơn thuần lớn lên...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-25.html.]

 

Mặc dù thôn trưởng nhiều yêu cầu dân làng giữ bí mật chuyện trong thôn nước, nhưng vẫn ở thôn khác .

 

Hôm đó, bên ngoài thôn hơn mười đại hán đến, mỗi đều gánh hai thùng rỗng.

 

Mèo con Kute

Nhan gia sống ở hàng cuối cùng tại cổng thôn, trục đường chính thôn, nhưng thể rõ cổng thôn.

 

Nhan Thanh Văn vốn dĩ đang dắt Nhan Thanh Thao và Nhan Thanh Võ chuẩn hậu sơn nhặt củi, đột nhiên thấy một đám đại hán lạ mặt từ ngoài thôn tới, liền vội vàng kéo hai chạy về.

 

Trần Nhị Anh từ trong sân Nhan gia , để ý suýt chút nữa ba đứa cháu nội đ.â.m ngã.

 

Khi bà dẫn đầu là Nhan Thanh Văn thì ngẩn một lát:

 

“Thanh Văn, con xưa nay là một đứa trẻ trầm , hôm nay là ? Có chuyện gì xảy ?”

 

Nhan Thanh Văn thở hổn hển Trần Nhị Anh:

 

“Nãi, con nãy chuẩn dắt các hậu sơn nhặt củi, thấy một đám nam nhân gánh thùng về phía thôn chúng , con thấy những đó đều quen nên về báo với nhà một tiếng.”

 

Nhan Đại Xương cho nai cái ăn xong từ hậu viện , bước thấy lời đại tôn tử nhà .

 

Ông kịp nghĩ nhiều vội vàng bước nhanh tới:

 

“Thanh Văn, con mau với ông thôn trưởng một tiếng. Những gánh thùng đến chắc chắn là nhắm nguồn nước của thôn chúng .”

 

“Dạ , gia gia, con ngay đây.”

 

Nhan Thanh Văn mười tuổi , vốn dĩ thông minh lanh lợi, học cái gì cũng hiểu nhanh, lĩnh hội sâu sắc, hiểu tầm quan trọng của giếng nước đối với thôn của bọn họ.

 

Cậu cắm đầu chạy về nhà thôn trưởng, khi đến cổng thôn còn liếc ngoài thôn một cái, phát hiện những từ lối rẽ của thôn bọn họ đến, xem những thật sự là đến Đào Nguyên Thôn.

 

“Ông thôn trưởng, ông thôn trưởng...”

 

Nhan Thanh Văn chạy đến cửa nhà Lý Vĩnh Quý liền bắt đầu lớn tiếng gọi.

 

Lý Vĩnh Quý đang ở hậu viện gánh nước trồng rau, tiếng gọi vội vàng :

 

“Thanh Văn? Sao ? Có chuyện gì ?”

 

“Ông thôn trưởng là như thế ...” Nhan Thanh Văn kịp thở đều, vội vàng kể chuyện ở cổng thôn một .

 

Lý Vĩnh Quý xong cũng nhíu mày:

 

“Thanh Văn vất vả , đứa bé ngoan con mau về . Về nhà trông chừng các của con, bảo chúng nó ngoan ngoãn ở nhà. Bảo cha con và nhị thúc của con giúp một tay, xem ở thôn khác đến cướp nước .”

 

Nhan Thanh Văn đáp một tiếng "Vâng", liền vội vàng chạy về nhà.

 

Lý Vĩnh Quý dám chần chừ, vội vàng gọi nhi tử là Lý Thụ Sinh, bảo thông báo cho trai tráng trong thôn tập trung tại đầu làng.

 

Sau đó dặn dò đứa tôn nhi tám tuổi Lý Tông Hiền khóa chặt cổng nhà.

 

 

Loading...