Tâm tư của Lưu lão thái
Lưu bà tử trợn đôi mắt tam giác xếch ngược lạnh lùng hừ một tiếng,
“Đứa bé là do nhà chúng vứt , dựa cái gì mà trả?
Nói cho cùng thì phúc khí của lão Nhan gia đó đều là do lão Lưu gia chúng ban cho, hoặc là trả đứa bé, hoặc là trả bạc.
nhà họ Nhan nghèo rớt mồng tơi, lão bà bọn họ bạc, thì cứ để bọn họ lấy thứ khác thế chấp.
Nếu , chúng sẽ bóp c.h.ế.t đứa bé, cắt đứt phúc khí của bọn họ.”
Lưu Mãn Chí vẫn còn chút do dự,
“Nương, đòi đứa bé về thì ?
Chúng tự nuôi ?
năm nay hạn hán, sữa nương tử con đủ, Thuận Bảo một đứa bé ăn đủ, nhiều thêm một đứa thì ?”
Lưu lão thái nhướn mày,
“Ai chúng tự nuôi?
Một đứa nha đầu thể để nó tranh giành đồ ăn với tôn nhi ngoan của , đứa đồ lỗ vốn đó là một phúc bảo ?
Chúng cứ dùng cái danh phúc bảo , chắc chắn sẽ bán giá .”
“Nương, ý là nhà họ Nhan đưa bạc, chúng liền bán đứa bé đó ? Như lắm chứ?”
“Chát!” Lưu lão thái vỗ một cái lên đầu nhi tử ,
“Đồ ngu ngốc, gì mà ?
Bây giờ là năm đói kém, đừng bán cái đồ lỗ vốn, ngay cả bán nương tử bán cũng ít...............”
Lưu Mãn Chí sững sờ một chút, dò xét lão nương nhà ,
“Bán lão nương?
Nương, lão nương còn thể bán?”
Thật Lưu Mãn Chí hỏi lão nương nhà bà thể bán bao nhiêu bạc.
Lưu Mãn Chí là do Lưu lão thái sinh , do chính tay bà nuôi dạy, bây giờ thấy vẻ mặt của Lưu Mãn Chí là bà đang nghĩ gì.
“Chát!” Lại một cái tát nữa giáng xuống đầu Lưu Mãn Chí, rõ ràng dùng sức hơn nhiều,
“Đồ vô lương tâm, lão nương cha , một tay nuôi ngươi lớn khôn từ nhỏ, ngươi mà dám bán lão nương, thấy ngươi sống nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-20.html.]
“Nương, ... thật sự ! Người hiểu lầm !”
Lưu lão thái hừ lạnh một tiếng,
“Hừ! Tốt nhất là , thì lão nương sẽ cho ngươi tay.
mà cho dù ngươi cái ý nghĩ đó cũng chẳng tác dụng gì.
Người mua là những nàng dâu trẻ tuổi thể sinh con nuôi con, ngươi thật sự nghĩ ai sẽ bỏ bạc mua một bà ?”
Lưu Mãn Chí thất vọng, hóa già thì ai ..................
Không thể , Lưu lão thái thật sự dạy dỗ Lưu Mãn Chí vô cùng thành công, đủ tàn nhẫn và vô tình.
Lưu lão thái cho Lưu Mãn Chí cơ hội suy nghĩ, trực tiếp kéo về phía nhà họ Nhan.
Cách cửa rào nhà họ Nhan còn xa, Lưu lão thái la ầm lên,
“Lão Nhan gia, mau đây!”
Trong nhà, Chu Quế Trân mới cho Uyển Bảo b.ú sữa hươu xong dỗ nàng ngủ, liền thấy lớn tiếng gọi ở cổng sân, nàng vội vàng qua đóng cửa phòng , nhẹ nhàng vỗ về Uyển Bảo nàng tiếp tục ngủ.
Nhan Thanh Uyển, cảm nhận ác ý nồng đậm, lúc hề buồn ngủ, nàng mở to mắt đảo tròn xung quanh.
Chu Quế Trân cưng chiều ôm lấy Uyển Bảo mới đặt xuống giường,
“Con bé nhỏ xíu hóng chuyện , xem náo nhiệt ?
Được, đưa con !”
Chu Quế Trân dùng chăn mỏng bọc Uyển Bảo cẩn thận ngoài, bước khỏi cửa phòng gặp Trần Nhị Anh từ phía .
Trần Nhị Anh lau tay về phía cổng lớn, nàng càng càng thấy đúng,
“Quế Trân, giống giọng của Lưu bà tử , con cứ ôm Uyển Bảo ở trong sân , ngoài xem .
Thanh Văn.............”
Nghe thấy tiếng gọi của nãi nãi , Nhan Thanh Văn đang giúp xới đất bên cạnh giếng nước ở hậu viện vội vàng chạy ,
“Nội...............”
Mèo con Kute
“Thanh Văn, gia gia và bọn họ đang bận đào giếng trong làng, con mau gọi họ về.
Cứ Lưu lão thái đến gây sự.”
“Vâng nội, con ngay...........”
Nhan Thanh Văn trực tiếp chạy từ vườn rau cỏ mọc nổi ở hậu viện nhà ..............