Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 129:- ---
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:33:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quyết định của các ca ca
Vì , ngay khi Uyển Bảo trở về tiểu viện thuê, việc đầu tiên chính là cọ nồi đun nước.
Trong sân chín ngày ở, đều bám một lớp bụi, theo lý mà nàng nên dọn dẹp nhà cửa mới , nhưng Uyển Bảo .
Ban đầu nàng định ngày hôm qua sẽ thành, nhưng bất kể là sư phụ nàng Sở Vô Tê và Cố Bách Dao, tất cả đều đồng ý cho nàng thành.
Nói rằng nàng là một nữ tử an , còn cách nào khác, một nàng thể cãi mấy họ, nàng đành thỏa hiệp........................
Sau khi đun nước xong, Uyển Bảo dùng nồi nhỏ nấu một nồi cháo gạo. Các ca ca ở trường thi chín ngày chắc chắn ăn uống tử tế, bữa đầu tiên nên ăn quá nhiều thịt cá ê hề, nàng thấy ăn cháo trắng là hơn cả.
Đợi các ca ca nghỉ ngơi xong, đến tối hãy ăn bữa lớn thì sẽ hơn.
Tuy nhiên với cánh tay và đôi chân nhỏ bé của , dù nàng tự tin thể chuẩn một bữa tối thịnh soạn.
nàng định tự tay chuẩn , nàng sợ mệt cũng sợ phiền phức, nàng sợ các ca ca sẽ xót.
Nàng quyết định trực tiếp đến tửu lầu mà mấy ngày nàng và Vương Hân Duyệt ăn để gọi một bàn thức ăn mang về.
Dù tiền t.h.u.ố.c men Cố Bách Dao cho nhiều, nàng cũng sợ tốn bạc.
Uyển Bảo nấu cháo xong, liền thấy tiếng động bên ngoài cửa.
Nàng kịp suy nghĩ, vội vàng chạy cửa.
Chưa đợi Dẫn Tuyền và những khác gõ cửa, Uyển Bảo kéo rộng cánh cổng, cổng mở vặn thấy Dẫn Tuyền dừng xe ngựa cửa.
Uyển Bảo còn kịp phản ứng, thấy một bóng nhanh chóng nhảy xuống từ xe ngựa.
Nàng còn kịp rõ bóng đó, cảm thấy bóng lao , một mùi hôi thối xộc thẳng mặt......................
Uyển Bảo suýt chút nữa theo phản xạ, một cước đá văng .
Ngay khi nàng nhấc chân lên, nàng chợt nghĩ đến một khả năng, vội vàng dừng cái chân sắp sửa đá :
“Ngũ ca?”
Chàng trai đang ôm Uyển Bảo kích động cất cao giọng:
“Uyển Bảo, vẫn còn nhớ Ngũ ca, thật quá!
Ngũ ca còn tưởng quên Ngũ ca !”
Ngay khi Nhan Thanh Kỳ còn ôm Uyển Bảo lóc thêm một lúc, Nhan Thanh Văn trực tiếp vươn tay nhấc bổng qua:
“Được , Thanh Kỳ, tự mùi lớn đến mức nào ?
Đừng ám mùi Uyển Bảo nữa.”
Nhan Thanh Văn thì còn đỡ, Nhan Thanh Văn Uyển Bảo lập tức cảm thấy mùi Nhan Thanh Kỳ hôi thối chút quá đáng.
Uyển Bảo nín thở Nhan Thanh Kỳ:
“Ngũ ca, quả thật thối, sẽ cạnh nhà xí chứ?”
“Ọe! Ọe! Ọe!”
Nhan Thanh Kỳ nôn khan liên tiếp mấy tiếng, Uyển Bảo thì còn đỡ, Uyển Bảo Nhan Thanh Kỳ liền nhớ cái mùi hôi thối bốc lên trong trường thi.
Khi thi đồng sinh là Nhan Thanh Lược cạnh nhà xí.
Lần đó chỉ ba ngày, mùi tuy cũng hôi, nhưng so với thì thật sự hơn nhiều.
Lần là chín ngày, cái mùi trong nhà xí thật sự cách nào hình dung nổi, Nhan Thanh Kỳ cảm thấy hai ngày cuối cùng cứ như trong hố phân .
Mùi quá hôi, Nhan Thanh Kỳ mấy ngày nay căn bản ăn uống tử tế, cũng khẩu vị, nếu thể chất , lẽ sớm ngất xỉu .
Hiện tại đến cửa nhà , thả lỏng sắc mặt tái nhợt suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Uyển Bảo lo lắng tiến lên đỡ , liền trực tiếp Nhan Thanh Văn kéo :
“Uyển Bảo, mau tránh xa một chút, đợi đun nước, đều tắm rửa tử tế....................”
“Đại ca, nước đun xong , các mau tắm rửa tử tế , giúp các lấy quần áo sạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-129.html.]
Uyển Bảo cũng đỡ Nhan Thanh Kỳ nữa, mà vội vàng trong sân.
Đợi Nhan Thanh Văn và mấy tắm rửa xong quần áo sạch sẽ , Uyển Bảo múc cháo đặt lên bàn ăn.
Nàng còn nhanh nhẹn chuẩn thêm hai món rau dưa nhỏ.
Nhìn Uyển Bảo bận rộn vất vả, Nhan Thanh Văn trong lòng chút đành lòng:
Mèo con Kute
“Uyển Bảo, vất vả !
Muội là nhỏ nhất nhà, lẽ chúng ca ca chăm sóc các , nhưng ngờ cuối cùng để chăm sóc chúng .”
Uyển Bảo cố ý lườm Nhan Thanh Văn một cái:
“Đại ca, câu chút khách sáo .
Ta chín tuổi là đại cô nương , đun nước nấu cháo những chuyện đối với là dễ như trở bàn tay.
Các ở trong trường thi vất vả chín ngày, những việc trong khả năng của là nên .
Chúng là , lẽ chăm sóc lẫn .
Thật lòng mà , thể chút việc cho các , vô cùng vui, bởi vì các đều là ca ca của .”
“Đại ca, đừng Uyển Bảo nữa, chuẩn những thứ chắc chắn vất vả.” Nhan Thanh Võ xót xa Uyển Bảo:
“Sau chúng đối xử với hơn nữa là , đều là một nhà nhiều sẽ thành khách sáo.”
“ đó, đúng đó, đều là một nhà.” Nhan Thanh Kỳ cũng vô cùng nghiêm túc đáp lời phụ họa.
Lần trở về xem là ngoài, cũng xa lạ với , điều khiến vô cùng an ủi.
Ăn cơm xong, Nhan Thanh Văn và những khác đều Uyển Bảo đuổi ngủ. Trước đó chuẩn giường chiếu cho Nhan Thanh Kỳ.
Hắn trực tiếp Nhan Thanh Lược kéo phòng .
Đợi bọn họ ngủ dậy, Uyển Bảo cùng Dẫn Tuyền đến tửu lầu đóng gói thức ăn về.
Ăn cơm xong, Uyển Bảo các ca ca:
“À các ca ca, sư phụ mấy ngày nữa đưa du ngoạn..................”
“Du ngoạn? Đi du ngoạn?
Chúng còn khỏi An Khánh phủ, bên ngoài gì khác với An Khánh phủ của chúng .”
Nhan Thanh Lược sắp du ngoạn vô cùng ngưỡng mộ.
Uyển Bảo với Nhan Thanh Lược:
“Tứ ca nếu ngoài , chúng thể cùng .”
“Thật ? Ta cũng thể !” Nhan Thanh Lược kích động Uyển Bảo.
Uyển Bảo mỉm gật đầu:
“Đương nhiên là thật.”
Uyển Bảo các ca ca khác:
“Các ngươi cũng thể .
Sư phụ , nếu các ngươi thì đều thể cùng . Sư cũng đang ở trang viên, ngũ ca cũng thể .
Hơn nữa Lưu Phu tử cũng sẽ , đến lúc đó đường nếu thời gian Lưu Phu tử sẽ giảng bài cho các ngươi, như du ngoạn và học nghiệp đều trễ nải.”
“Ta cũng thể ?” Nhan Thanh Kỳ trực tiếp phấn khích bật dậy.
Dù mới mười hai tuổi, nhưng phận thật sự của , phận của thể lộ ánh sáng.
Ba năm qua và gia đình Lưu Phu tử vẫn luôn ở tại một trang viên hẻo lánh, cơ hồ từng ngoài. Người gặp nhiều nhất ở trang viên chính là các thị vệ bảo vệ .
Ngay cả nhị thúc cũng thường xuyên gặp mặt, giờ Uyển Bảo thể cùng du ngoạn, chút dám tin.
Uyển Bảo chắc chắn sẽ lừa , vì nàng thì đó là thật...