Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 115:- --- Nhan Thanh Thao bị thương
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:32:49
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy tên áo đen khác cũng lập tức tay c.h.é.m về phía Nhan Thanh Văn mấy .
Nhan Thanh Văn và Lý Tông Hiền vội vàng che chắn Chu Chí An phía , các tiến lên một bước dốc sức ứng chiến.
Chu Chí An mấy luyện võ khá muộn, các là khi mấy đứa trẻ nhà họ Nhan học ở huyện học, cũng chuyển sân nhỏ nhà họ Nhan mua ở huyện thành.
Mỗi sáng sớm đều theo Nhan Thanh Văn và Lý Tông Hiền cùng luyện võ.
Tuy các luyện cũng nghiêm túc, nhưng công phu thực chiến vẫn bằng Nhan Thanh Văn mấy .
Tên áo đen ban đầu cho rằng Nhan Thanh Thao mấy chỉ là những thư sinh yếu đuối tay tấc sắt.
Không ngờ lúc đầu đ.á.n.h lảo đảo, mấy bọn họ từ từ chiếm thế thượng phong.
Tên áo đen thấy dám lơ là nữa, bọn chúng trực tiếp vung những chiêu thức âm độc c.h.é.m về phía Vương Hân Duyệt.
Cảm nhận nguy hiểm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Hân Duyệt tái mét vì sợ hãi, nhưng nàng cũng la, khoảnh khắc cuối cùng khi nàng nhắm mắt, trong mắt nàng dường như xuất hiện sự tuyệt vọng.
Nhan Thanh Thao hiểu vì , thấy tia tuyệt vọng cảm thấy vô cùng đành lòng, dốc hết sức lực vung một gói bột t.h.u.ố.c về phía tên áo đen.
Tên áo đen định c.h.é.m Vương Hân Duyệt liền ngã xuống đất.
Mà Nhan Thanh Thao còn kịp vui mừng, chú ý một chút, từ phía vọt một tên áo đen vung đao c.h.é.m về phía .
Nhan Thanh Thao dường như cảm nhận nguy hiểm, vội vàng né sang một bên.
Chỉ là tốc độ của vẫn chậm hơn một chút, lưỡi đao của tên áo đen vẫn cứa cánh tay trái của Nhan Thanh Thao.
Máu tươi chảy từ ống tay áo rách của Nhan Thanh Thao.
“Thanh Thao!”
Nhan Thanh Văn thấy Nhan Thanh Thao thương, trong lòng còn sợ hãi vì g.i.ế.c nữa, trực tiếp vung thanh trường kiếm trong tay đ.â.m về phía tên áo đen gần nhất.
Võ công của Nhan Thanh Văn và Lý Tông Hiền vốn yếu, chỉ là đầu tiên thấy cảnh tượng như nên lúc đầu chút hoảng loạn mà thôi.
Bây giờ nhà đều thương , các cũng còn bận tâm gì khác, chỉ thể nghênh chiến.
Tiếng đ.á.n.h ở đây thu hút mấy tốp đường, tên áo đen thấy tình thế bất lợi dám chần chừ, hư chiêu vài cái rời .
Không đợi Vương Hân Duyệt cảm ơn, Nhan Thanh Văn bước tới cõng Nhan Thanh Thao định .
Vương Hân Duyệt thấy vội vàng màng vết thương đang chảy m.á.u , lảo đảo dậy chặn mặt các .
“Cảm ơn công tử cứu mạng, Hân Duyệt nhất định sẽ báo đáp các .”
Nhan Thanh Văn lơ đãng phất tay.
“Báo đáp thì cần, thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ mà thôi, hôm nay dù là khác, chúng gặp cũng sẽ mặc kệ.
Nhị nhà thương , cần đưa xử lý vết thương, cô nương cứ tự nhiên .”
Nhan Thanh Văn định vòng qua Vương Hân Duyệt...............
“Công tử.”
Vương Hân Duyệt chặn mặt Nhan Thanh Văn.
“Bây giờ thị vệ và phu xe của đều chết, chỉ còn và một nha đầu cận của còn sống.
chúng lái xe, các hẳn là những học tử An Khánh phủ thi cử, Hân Duyệt cầu công tử đưa chúng cùng .................”
“Đại ca, đưa cô nương cùng .” Nhan Thanh Văn đang định mở lời từ chối, thì thấy giọng của Uyển Bảo từ trong rừng truyền đến.
Uyển Bảo vốn đang đợi ở phía bên rừng, đột nhiên cảm thấy tình hình nhị ca nhà , vội vàng kéo Nhan Phú Minh chạy tới.
Các nàng đến kịp lúc thấy Nhan Thanh Văn Vương Hân Duyệt chặn .
Uyển Bảo thấy Vương Hân Duyệt hiểu vì , trong lòng một cảm giác kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-115-nhan-thanh-thao-bi-thuong.html.]
ngửi thấy mùi m.á.u tanh gần đó, nàng kịp suy nghĩ, chỉ thể bảo Nhan Thanh Văn đưa Nhan Thanh Thao sang phía bên rừng đến xe ngựa nhà .
Lại bảo Nhan Phú Minh tìm một chiếc xe ngựa của nhà họ Vương còn dùng mà dọn dẹp.
Mèo con Kute
Mấy con ngựa của nhà họ Vương trong trận đ.á.n.h chạy mất chỉ còn một con, Chu Chí An vội vàng dắt con ngựa duy nhất đó về.
Lý Tông Hiền và Nhan Phú Minh cùng dọn dẹp xe ngựa, buộc ngựa vòng qua rừng về phía doanh trại đó của bọn họ.
Tại doanh trại bên , dọn dẹp xong đồ đạc, đợi Nhan Phú Minh mấy đ.á.n.h xe ngựa của nhà họ Vương đến, liền trực tiếp để chủ tớ Vương Hân Duyệt lên xe, Nhan Thanh Văn đ.á.n.h xe ngựa của nhà họ Vương tăng tốc lên đường (rời ).
Trên xe ngựa nhà họ Nhan, Uyển Bảo đang bôi t.h.u.ố.c cho Nhan Thanh Thao.
Nhan Thanh Thao thương do đao, Uyển Bảo cẩn thận giúp tiêu độc vết thương. Cồn chạm vết thương khiến Nhan Thanh Thao kìm hít một khí lạnh,
“Đau! Ai da! Uyển Bảo, nhẹ... nhẹ thôi... đau!”
“Bốp!” Nhan Phú Minh đang cạnh Nhan Thanh Thao liền vỗ một cái lên đầu ,
“Hú cái gì mà hú! Không thấy ngươi đang bôi t.h.u.ố.c cho ngươi ? Dọa sợ ngươi, ngươi tin rắc muối vết thương của ngươi ? Giờ mới đau, nãy khoe khoang bản lĩnh chẳng đau chứ?”
Nhan Thanh Thao toe toét ,
“Cha, là của nhi tử, khiến lo lắng. Người yên tâm, con , nãy con tránh nên thương chỗ hiểm, đây đều là vết thương ngoài da cả.”
“Hừ!” Nhan Phú Minh hừ lạnh một tiếng,
“Ta lo lắng ư? Ta mới chẳng lo! Dù cũng đau .”
Dù cũng là nhi tử , vết thương lớn như y, Nhan Phú Minh thể nào lo lắng.
Nhan Thanh Thao thấy cha như cũng giận, y nhếch miệng ,
“Cha, cứ cứng miệng, nhi tử thương nhất mà...”
“Bốp!” Nhan Phú Minh vỗ một cái lên đầu Nhan Thanh Thao,
“Chớ nhảm, lão tử ngươi thương nhất là nương ngươi và Uyển Bảo, ngươi chắc chắn xếp cuối cùng.”
Bôi t.h.u.ố.c xong cho Nhan Thanh Thao, Uyển Bảo thu dọn đồ đạc Nhan Phú Minh,
“Cha. Vết thương của nhị ca , đều là vết thương ngoài da, dưỡng mấy ngày là lành. Con dùng t.h.u.ố.c trị thương tự chế của con cho nhị ca, vết thương sẽ sớm hồi phục, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi.”
Nhan Phú Minh xong thở phào nhẹ nhõm,
“Tốt, Uyển Bảo vất vả . Vừa nãy bữa trưa cũng chẳng ăn yên , Uyển Bảo đói , cha lấy cho con chút điểm tâm ăn nhé.”
Bọn họ dừng vốn là để ăn bữa trưa, nhưng bữa trưa chuẩn xong còn kịp ăn thì xảy chuyện .
Giờ đây vẫn còn đang đói bụng.
Nghe thấy cha hỏi, Uyển Bảo lắc đầu,
“Cha, cần . Con vẫn đói.”
Nhan Thanh Thao hoạt động cánh tay thương, tuy đau nhưng thể tự do cử động, điều khiến y vô cùng vui mừng.
Y sợ rằng cánh tay của sẽ tàn phế, chỉ cần tàn phế thì vết thương nhỏ chẳng là gì.
Thế nhưng... Nhan Thanh Thao đỏ mặt một chút,
“Vừa nãy cô nương hình như cũng thương, ... thể giúp nàng xem ?”
Uyển Bảo nhướng mày,
“Nhị ca quan tâm cô nương như , là lòng nàng chứ?”
Má Nhan Thanh Thao nóng bừng...