Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 107:- --- Thiếu Mất Một Hài Tử

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:32:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi Nhan Phú Lượng rời , Sở Vô Hi liền suy nghĩ xem nên gặp Uyển Bảo thế nào.

 

Nha đầu nhỏ quá mức lanh lợi, đây nàng từng phát hiện phận của y .

 

Bây giờ y xuất hiện ở đây, nàng nhất định sẽ Kì nhi là do y cho đón .

 

Sở Vô Hi còn kịp nghĩ lý do, Uyển Bảo tìm đến tận cửa,

 

“Sư , chúng tuy ruột, nhưng cũng coi như là đường .

 

Huynh đường xa đến Vĩnh Hi huyện, ghé nhà chơi ý kiến gì với ?”

 

Sở Vô Hi tiểu nữ oa mới sáu tuổi mắt mỉm ,

 

“Ha ha, sư , thể chứ, sư nào dám ý kiến với .

 

Chẳng đang bận ? Bận xong liền gặp .”

 

“Bận?” Uyển Bảo nhướn đôi mày nhỏ thanh tú,

 

“Là bận đón ngũ ca của ?”

 

Ừm?

 

Sở Vô Hi bất đắc dĩ,

 

“Sư , phận của Kì nhi hẳn cũng đoán phần nào , vì sự an của nó và nhà , chỉ thể đưa .”

 

“Hừ!” Uyển Bảo hừ lạnh một tiếng,

 

“Dù thì cũng đưa ngũ ca của .”

 

Giận một lát, Uyển Bảo hào phóng vẫy tay,

 

“Thôi , cũng cố ý, thì tha thứ cho .

 

đảm bảo an cho ngũ ca của , còn cả nhị thúc của nữa...........

 

, còn thể gọi nó là ngũ ca ?”

 

Sở Vô Hi sững sờ một chút mỉm ,

 

“Đương nhiên là thể, nó vĩnh viễn là ngũ ca của .”

 

Sở Vô Hi còn vì câu của y mà y sẽ đau đầu dứt vì vấn đề xưng hô.

 

hiện tại Sở Vô Hi nghĩ nhiều đến , sự chú ý của y đều dồn con chim,

 

“Tiểu sư , nuôi một loại chim đưa thư, thật .”

 

Uyển Bảo kiêu ngạo gật đầu,

 

“Đương nhiên là thật , những con chim đó đều là chim non nhặt trong rừng, chúng ngoan lắm.”

 

Uyển Bảo cũng vận duyên động vật của mạnh mẽ đến mức nào, tóm nàng rừng thì bất kể là chim bay thú chạy đều thích xán gần nàng.

 

Mà những con chim rõ ràng bình thường, trong tay nàng đều trở nên vô cùng lanh lợi.

 

“Vậy thể tặng cho sư vài con ?” Sở Vô Hi cẩn thận về phía Uyển Bảo,

 

“Một con cũng .”

 

“Có thể tặng sư ba con.” Uyển Bảo chìa ba ngón tay về phía Sở Vô Hi.

 

“Lần ngoài mang theo nhiều, chim chóc đều ở trong núi bên chỗ sư phụ.

 

Nếu sư thì sẽ dẫn lấy.

 

..............”

 

“Muội cứ , chỉ cần sư thể nhất định sẽ cho .”

 

Uyển Bảo tươi ,

 

“Sư thật sảng khoái, kỳ thực yêu cầu của nhiều, chỉ là mong sư thể thường xuyên báo cho tình hình của ngũ ca và nhị thúc của .

 

Đặc biệt là khi gặp nguy hiểm, nhất định giấu .”

 

Sở Vô Hi suy nghĩ một chút,

 

“Được, sẽ cố gắng hết sức.”

 

Uyển Bảo nhướn mày,

 

“Sư , là cố gắng hết sức mà là nhất định.”

 

Sở Vô Hi bất đắc dĩ ,

 

“Được , nha đầu còn tin sư ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-107-thieu-mat-mot-hai-tu.html.]

“Bạch Đông.”

 

Sở Vô Hi gọi một tiếng ngoài cửa.

 

Bạch Đông canh ngoài cửa lập tức bước , trong tay y còn cầm một cái bọc,

 

“Uyển Bảo tiểu thư, đây đều là chủ tử nhà tặng cho cô.”

 

Uyển Bảo vui vẻ nhận lấy bọc đồ và mở ..............

 

Phát hiện bên trong đồ ăn, đồ chơi và cả đồ mặc, Uyển Bảo từ trong bọc lấy một cái hộp gỗ tinh xảo,

 

“Oa! Đẹp quá!” Uyển Bảo đủ loại trâm cài tóc, trang sức đầu, vòng tay tinh xảo trong hộp gỗ, kìm khen ngợi.

 

Đều là đồ các tiểu cô nương tầm tuổi nàng đeo, tuy nàng mấy khi đeo những thứ , nhưng những món đồ tinh xảo, đều bằng vàng, vẻ đắt tiền.

 

Uyển Bảo cũng khách khí, an tâm nhận tất cả đồ trong bọc,

 

“Đa tạ sư , thích.”

 

Ai!

 

Cái vị sư "tiện nghi" của nàng đối xử với nàng hình như cũng tạm , xét cảnh của y chắc hẳn khá nguy hiểm, nàng gần đây mới đào một củ nhân sâm.

 

Nàng chê mang về cho nãi nãi cất giữ, chỉ nghĩ đơn giản là bán đổi lấy chút bạc cho xong.

 

Bởi ngoài nàng liền mang theo bên , hôm nay gặp sư của nàng , tặng nàng nhiều đồ như , nàng cũng chẳng gì đáng giá để tặng , chi bằng cứ cho y một củ nhân sâm .

 

Uyển Bảo cất bọc đồ , bàn tay nhỏ từ trong túi xách của lấy một cái khăn lớn gói .

 

Khăn mở , một củ nhân sâm mập mạp lộ diện.

 

“Sư , tặng nhiều đồ như , cũng chẳng gì để tặng , củ nhân sâm cứ cầm về nấu súp gà mà uống tẩm bổ.”

 

Sở Vô Hi nhướn mày, tặng cho y ư?

 

Tiểu sư của y mới sáu tuổi mà hào phóng đến , tay liền là nhân sâm trăm năm.

 

Nếu tiểu sư nhà là một hành gia, nhất định sẽ cho rằng nàng nhân sâm, cho rằng đang cầm một củ cải trắng lớn.

 

Xem tìm kiếm thêm nhiều thứ cho tiểu sư của , nếu e rằng món quà của sẽ vẻ túng thiếu.

 

Sở Vô Tê cũng từ chối, rộng rãi thu lấy nhân sâm hướng về Uyển Bảo :

 

“Cảm ơn quà tặng của tiểu sư , thích.”

 

Hai hẹn ngày mai sẽ đến chỗ Vân lão để nhận chim, đó Uyển Bảo liền phất tay chào Sở Vô Tê rời .

 

Nàng mới lén chạy ngoài, nếu về kịp thì nương và sẽ lo lắng.

 

Khi Uyển Bảo trở về, Nhan Đại Xương và những khác đều đang chờ trong tiểu viện.

 

Mặc dù hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng, nhưng do sự của Nhan Thanh Kì, tâm trạng đều cao.

 

Mèo con Kute

Lý Vĩnh Quý, Lý Thụ Sinh và những khác chỉ Nhan Phú Lượng đưa Nhan Thanh Kì nhận , họ hề Nhan Thanh Kì thể sẽ về nữa.

 

Thấy tâm trạng Nhan Đại Xương và mấy , Lý Vĩnh Quý đùa:

 

“Thôi nào, hài tử trở về.

 

Đây là nhà của nó, sớm muộn gì nó cũng sẽ về thôi.

 

Thật nghĩ nên vui mới , xem đây Phú Lượng nhà khôi phục ký ức, ngay cả tức phụ của cũng quên mất.

 

Bây giờ nó khôi phục ký ức, chừng trở về còn thể mang tức phụ về cho đó.”

 

“Ai!” Nhan Đại Xương khẽ thở dài,

 

“Nó thể bình an trở về thì mãn nguyện .

 

Ngoài đến mấy cũng bằng ở nhà, con cái lớn thật sự dứt lòng mà lo lắng.

 

Đi thôi, chúng khó khăn lắm mới đến huyện thành một chuyến, cũng ngoài dạo chơi một chút.”

 

Mãi cho đến tối mịt, đoàn mới trở về Đào Nguyên Thôn. Kì thi Đồng Sinh của Đông Lâm quốc quan sai báo hỉ.

 

dân làng vẫn kết quả, khi đoàn Nhan Đại Xương thôn, cổng làng đầy những hiếu kỳ hóng chuyện,

 

“Đại bá Xương, ? Mấy đứa nhỏ nhà bá trúng tuyển mấy ?”

 

“Thôn trưởng, Tông Hiền nhà thôn trưởng thi thế nào?”

 

“Ha ha ha ha!” Thôn trưởng sảng khoái,

 

“Nhờ phúc của , bọn trẻ đều cố gắng, đều trúng tuyển !”

 

“Đều trúng cả ? Thật lợi hại! Ta những đứa trẻ đơn giản mà.”

 

“Kìa, thiếu một ?”

 

 

Loading...