Năm Đói Kém Nhặt Được Phúc Bảo, Ngày Ngày Không Lo Thiếu Ăn - Chương 10:-: Mang Mẫu Hươu Về, Bị Sói Hoang Đuổi ---

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:30:52
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hươu là động vật ăn cỏ, hươu hoang tuy tính tình chút hoang dã nhưng rốt cuộc cũng ăn thịt .

 

Nhan Phú Minh liền rút sợi dây thòng lọng chuẩn sẵn và chạy về phía đàn hươu.

 

Đàn hươu vốn đang chạy về phía Nhan Phú Minh, hành động của kinh hãi nên bắt đầu tán loạn.

 

Nhan Phú Minh cẩn thận quét mắt qua đàn hươu, nhanh thấy một con mẫu hươu vô cùng khỏe mạnh.

 

Hắn rút dây , thăm dò bước về phía mẫu hươu,

 

"Ngươi chắc cũng là một , lúc bắt ngươi thật sự nên.

 

còn cách nào. Con gái mới sinh sữa để uống. Ngươi yên tâm, mang ngươi về chỉ vắt sữa của ngươi thôi.

 

Sau nếu ngươi trở về, nhất định sẽ đưa ngươi ."

 

Nhan Phú Minh xong, là do ảo giác trùng hợp, mẫu hươu liền gật đầu về phía đang .

 

Nhan Phú Minh sững sờ một chút, kịp phản ứng, vội vàng chạy đến bên mẫu hươu dùng dây buộc nàng .

 

Buộc xong mẫu hươu, Nhan Phú Minh cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn vuốt ve đầu mẫu hươu,

 

"Được , cùng về nhà , nhất định sẽ bạc đãi ngươi."

 

Nhan Phú Minh quanh, cảm thấy nguy hiểm gì, dứt khoát lấy một cái túi vải lớn, xổm xuống cắt cỏ.

 

Mèo con Kute

Nhan Phú Minh cắt một nắm cỏ đưa mặt mẫu hươu,

 

"Cỏ ngươi ăn ?"

 

Mẫu hươu gì, đương nhiên nó cũng thể .

 

Mẫu hươu trực tiếp cúi xuống ngửi ngửi nắm cỏ trong tay Nhan Phú Minh, ghét bỏ đầu sang một bên.

 

Nhan Phú Minh khựng một chút,

 

"Ngươi thích ăn ?

 

Vậy tìm loại khác ."

 

Mẫu hươu nhàn nhạt liếc Nhan Phú Minh một cái, đến bên cạnh ăn thử mấy loại cỏ mặt đất mỗi loại một miếng, đó Nhan Phú Minh.

 

Nhan Phú Minh với vẻ mặt phức tạp mẫu hươu,

 

“Hươu nai bây giờ đều thông minh đến ?

 

Haizz! Ngươi thông minh thế , mang ngươi , liệu ngươi trách .

 

cho dù ngươi trách , cũng thả ngươi về , vì nếu ngươi về thì Uyển Bảo nhà sẽ đói bụng mất.

 

Vì Uyển Bảo nhà đói bụng, đừng là bắt một con hươu, dù là bắt cả đàn sói cũng nguyện………………”

 

Ôi chao!

 

Hắn hôm nay ?

 

Miệng khai quang ?

 

Cứ lẩm bẩm cái gì là cái đó đến ?

 

Nhan Phú Minh và đàn sói đang đối mắt với ………………

 

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu………………

 

Suýt nữa thì sợ đến mất mật!

 

Xem Dã Lang Pha quả thật sói.

 

Nhan Phú Minh kịp sợ hãi, trực tiếp xách túi vải, vác hươu lên vai chạy.

 

Thấy Nhan Phú Minh bỏ chạy, cả đàn sói liền ngây .

 

Trên con một mùi hương quyến rũ, tuy mùi hương nhạt, nhưng với khứu giác nhạy bén của loài sói thì chắc chắn thể ngửi thấy.

 

Vốn dĩ chúng gần đàn ông bẩn thỉu để cận đôi chút, nào ngờ bỏ chạy mất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-kem-nhat-duoc-phuc-bao-ngay-ngay-khong-lo-thieu-an/chuong-10-mang-mau-huou-ve-bi-soi-hoang-duoi.html.]

Đợi đến khi đàn sói kịp phản ứng thì vội vàng cất bước đuổi theo.

 

Nhan Phú Minh thấy động tĩnh phía , kịp suy nghĩ, liều mạng chạy về phía , cẩn thận liền ngã nhào cả lẫn hươu xuống đất.

 

Hươu xóc nảy đến choáng váng đầu óc, còn ngã một cú, cảm thấy vô cùng buồn bực. Nó rằng nó thể tự chạy , cần buộc vác nó .

 

tiếc , họ bất đồng ngôn ngữ.

 

Nhan Phú Minh ngã lăn xuống đất, kịp suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất đời bò dậy, vác hươu lên vai tiếp tục chạy.

 

Điều Nhan Phú Minh là đàn sói ác ý với , nếu một bình thường như thể nào chạy thoát khỏi đàn sói .

 

Hươu liếc Nhan Phú Minh một cái đầy khinh thường, nó còn thể sống sót trở về hươu sữa .

 

Lúc , con sói đầu đàn phát hiện con dường như sợ hãi chúng, hơn nữa bây giờ gần đến rìa rừng, xem hôm nay cơ hội cận với luồng khí tức , nó liền trực tiếp sang đàn sói………………

 

Gào! Gào!

 

Sói đầu đàn gầm lên hai tiếng với đàn sói, đó đầu dẫn bầy tộc của bỏ chạy.

 

Hươu thấy đàn sói hết, mà Nhan Phú Minh vẫn còn vác nó chạy, nó tức giận liền trực tiếp đá một vó đầu Nhan Phú Minh.

 

Nhan Phú Minh sững một lát,

 

“Hươu đại tỷ, ngươi khó chịu trong ?”

 

Nhan Phú Minh đầu , phát hiện đàn sói đuổi theo nữa, luồng khí nén trong lòng chợt buông lỏng, liền phịch xuống đất.

 

Hươu đáng thương ngã thêm một nữa.

 

Lúc Nhan Phú Minh hai chân mềm nhũn, giờ đây vô cùng t.h.ả.m hại, dù thực sự giao chiến với động vật, nhưng cả cứ như đè xuống đất mà giày vò bao nhiêu .

 

Nhan Phú Minh sợ đàn sói , dám chần chừ lâu, dắt hươu , cắt thêm nhiều cỏ cho hươu ăn.

 

Thấy mấy con thỏ rừng và gà rừng cứ đ.â.m sầm tay , liền chẳng khách khí chút nào, dùng con d.a.o chặt củi trong tay trực tiếp đ.á.n.h ngất chúng ném túi vải đựng cỏ.

 

Hươu thấy đầy vẻ chán ghét.

 

Hơn nữa, khi đ.á.n.h gà rừng, tay chợt trượt một cái liền cắt đứt cổ gà rừng, m.á.u gà trực tiếp b.ắ.n tung tóe lên mặt và Nhan Phú Minh, trông vô cùng kinh khủng.

 

Đợi đến khi Nhan Phú Minh đến rìa Dã Lang Pha, cũng coi như thu hoạch ít, nhưng trông cũng khá là t.h.ả.m hại.

 

Lúc , ở ngã ba đường phía núi làng Đào Nguyên hai đang chờ, đó là nhi tử của Lý Vĩnh Quý, Lý Thụ Sinh và Nhan Phú Lượng.

 

Nhan Phú Lượng cứ mãi về phía Dã Lang Pha,

 

“Thụ Sinh ca, vì chúng chờ ở đây?

 

Ca ca của ở trong đó, Lượng Lượng tìm ca ca.”

 

Nhan Phú Lượng xong chạy lên ngã ba đường.

 

Lý Thụ Sinh trực tiếp túm chặt lấy ,

 

“Không , Nhan đại bá chúng chờ ở đây, tuyệt đối về phía , ngươi nãy ở nhà hứa với Nhan đại bá mà.”

 

Nhan Phú Lượng tuy trí lực chỉ như đứa trẻ vài tuổi, nhưng ngốc.

 

“Ta, …… nãy Dã Lang Pha, chứ bên ngoài Dã Lang Cốc đợi đại ca .

 

Thụ Sinh ca, chúng Dã Lang Pha, chỉ đó xem chút thôi…………”

 

Nhìn Nhan Phú Lượng hình cao lớn nũng với , Lý Thụ Sinh chịu nổi.

 

Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng,

 

“Được ! Vậy chúng qua đó xem .

 

, trong đấy.”

 

Lý Thụ Sinh Dã Lang Pha tìm Nhan Phú Minh, , vô cùng , nhưng bên cạnh Nhan Phú Lượng, sợ vạn nhất nguy hiểm thì thể bảo vệ .

 

“Ca ca? Đại ca! Đó là đại ca!”

 

Nhan Phú Lượng la lớn một tiếng chạy về phía đàn ông dính máu………………

 

 

Loading...