Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:54:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương thẩm t.ử quả nhiên năng lực, giúp Đường Như Ý tìm ba chiếc xe lừa, giá cả cũng chăng, còn trực tiếp nhờ giúp đưa đồ lên xe, chở đến 63 phố Đông.

Thẩm Nghiên vặn cũng đang ở đó.

Đường Như Ý thầm nghĩ, một bận rộn công vụ như y, mà còn thời gian ở đây chờ đợi. Tuy nhiên nàng cũng hỏi nhiều, vội vàng bảo phu xe dỡ hàng từ xe lừa xuống.

“Thẩm công tử, cần kiểm tra ?”

Nam nhân lắc đầu.

Ánh mắt y những bao hàng, mang theo vài phần mừng rỡ và kích động. Đường Như Ý hiểu lắm, chẳng lẽ y nghĩ Thịt khô heo thể bán giá cao nên mới kích động như ? ánh mắt của y, giống vì tiền.

Nàng luôn cảm thấy, khi nam nhân nàng một tia quen thuộc, nhưng nàng chắc chắn ở thời đại , hề quen y.

Chưa kịp để nàng suy nghĩ nhiều, Thẩm Nghiên bước tới mở lời:

“Đường cô nương, mời trong.”

Đường Như Ý nghĩ cũng tiện từ chối, liền theo y sân.

Hai gì, trong sân chỉ còn tiếng ve kêu và tiếng sột soạt khi những bao hàng sắp xếp gọn gàng.

Thẩm Nghiên những bao hàng đưa xuống, để lộ một góc giấy dầu, mùi thơm thịt khô heo màu đỏ nâu theo gió bay .

Đường Như Ý thầm thì: Không đến mức chứ, một chút thịt khô thôi mà khiến y vui đến thế? Chứ từng ăn thịt khô.

Thẩm Nghiên chăm chú, trong mắt thậm chí còn lóe lên một chút ẩm ướt, dường như sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo chúng sẽ biến mất.

Đường Như Ý đột nhiên cảm thấy tự nhiên, đang định xoay lấy thứ khác, nam nhân đột nhiên mở lời, giọng trầm thấp:

“Đường Như Ý.”

Nàng sững sờ, bao hàng tay suýt rơi xuống đất.

Từ từ đầu , liền thấy Thẩm Nghiên cũng đang nàng, ánh mắt cẩn thận, chút căng thẳng.

“Huynh… gọi là gì?” Đường Như Ý nhịn hỏi.

Nam nhân , nụ nhạt, nhưng khiến nàng cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.

“Đường Như Ý.” Y lặp nữa, giọng điệu bình tĩnh, nhưng như kìm nén từ lâu, “Đã lâu gặp.”

Ngay khoảnh khắc đó, Đường Như Ý cảm thấy thứ gì đó x.é to.ạc trong đầu, những mảnh vỡ quen thuộc ồ ạt tràn .

Tiếng “Đường Như Ý” , là cách gọi của thời đại .

Là âm thanh nàng từng thấy khi gọi lúc lưng ở cửa hàng tiện lợi, là khi nhắc nàng ở ga tàu điện ngầm “khóa kéo cặp kéo”, là tiếng chuông điện thoại vang lên lúc nửa đêm.

Nàng chằm chằm Thẩm Nghiên, đôi môi mấp máy, thốt lời nào.

Thẩm Nghiên cúi đầu, ngẩng lên nàng, ánh mắt kiên định.

“Là .”

“... Huynh cũng là xuyên tới?” Đường Như Ý khàn giọng, tiếng nhẹ đến mức tưởng chừng như gió thổi tan.

Thẩm Nghiên trả lời, chỉ mỉm gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-201.html.]

Đường Như Ý đột nhiên , nhưng hốc mắt cay xè.

Nàng chợt hiểu , tại y để tâm đến những món Thịt khô heo , tại chờ nàng ở đây, tại nàng bằng ánh mắt đó.

Bởi vì ở thời đại , còn nhớ đến Thịt khô heo, chỉ nàng.

Và y tìm kiếm lâu, cuối cùng cũng tìm thấy nàng.

Gió trong sân đột nhiên ngừng thổi, khí như thứ gì đó đè nén, ngay cả tiếng chim hót cũng rõ ràng.

Đường Như Ý Thẩm Nghiên, dường như cuối cùng cũng lông mày và ánh mắt của y. Y vẫn như xưa, thẳng tắp, an tĩnh, vẻ ngoài ôn hòa, nhưng trong xương cốt mang theo một sự quật cường.

“Huynh… cũng đến đây?” Đường Như Ý khẽ khàng đến mức gần như thấy, hốc mắt chợt nóng lên, “Sư …”

Ánh mắt Thẩm Nghiên khẽ động, khóe miệng mang theo một chút bất đắc dĩ.

“Còn gọi sư .” Y trầm giọng .

Đường Như Ý mũi cay xè: “Ta tưởng… cứ tưởng …”

“Ta .” Thẩm Nghiên đưa tay lên, xoa đầu nàng, dừng , từ từ thu về, chỉ nàng, “Ta cũng tưởng, …”

Gió nổi lên, thổi lay động tấm rèm vải rách rưới phơi trong sân.

Thẩm Nghiên hít sâu một , như thể cuối cùng hạ quyết tâm, từ từ :

“Sau cũng đến một nơi kỳ lạ.”

“Nơi nào?”

“Ta cũng , xung quanh là bóng tối, chỉ một giọng hỏi , tìm thấy .”

Đường Như Ý ngây y, nước mắt chực trào khỏi khóe mắt.

“Ta , .” Thẩm Nghiên nàng, ánh mắt quả quyết, “Nó , dùng một thành quả nghiên cứu khoa học để đổi lấy, hề do dự, liền đồng ý.”

Nước mắt Đường Như Ý cuối cùng cũng rơi xuống, đập đất, phát âm thanh cực kỳ khẽ.

“Huynh… ngốc quá.” Nàng nghẹn ngào mắng y, đưa tay lên lau nước mắt, tay run lên dữ dội.

“Ngốc thì ngốc thôi.” Thẩm Nghiên , nụ dịu dàng, “Dù cũng tìm thấy .”

Đường Như Ý nhào tới ôm chầm lấy y, như thể sợ y sẽ biến mất trong khoảnh khắc tiếp theo, tay nắm chặt lấy áo y lưng.

Thẩm Nghiên sững sờ một chút, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng nàng, trầm giọng :

“Đừng sợ, ở đây.”

Đường Như Ý hít hít mũi, nước mắt ướt áo y, rầu rĩ : “Ta sợ… chỉ là… chỉ là…”

“Ta .” Thẩm Nghiên , “Chỉ là nhớ , ?”

“... Đồ vô liêm sỉ.” Đường Như Ý đỏ mắt mắng một câu, nhưng hề buông tay.

Cơn gió mùa thu thổi sân, ngoài tường viện tiếng rao hàng của tiểu thương vọng , ngày tháng vẫn tiếp tục trôi .

khoảnh khắc , Đường Như Ý , cuối cùng nàng cũng cần tự gồng gánh một nữa.

Toàn thư .

Loading...