Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:54:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rau lợn cắt ?

Làng Lưu gia, Lưu lão thái bưng chiếc ghế đẩu giữa sân, thấy con gái từ bên ngoài , sắc mặt .

Kỳ thực, trong lòng bà vẫn còn giận đứa con gái nếu Lưu Đại Ni, thì con trai bà chịu cảnh tù tội đó ? Chẳng ở trong đại lao bao lâu mới , kết quả là nhà giờ rối như tơ vò, cháu trai ngày nào cũng đòi nương, nhưng tiện nhân lăn lộn với lão đại sòng bạc, bảo bà nuốt trôi cơn tức .

“Nương, rau lợn trong nhà vẫn còn ?”

Lưu lão thái trừng mắt, giọng lập tức the thé. “Vẫn còn á? Ngươi cắt thêm chút nữa ? Lỡ trời mưa hai ngày, chẳng lẽ ngươi còn đội mưa ngoài cắt rau lợn ? Việc gì cũng chẳng xong, hạng nhất lười biếng, đáng đời ngươi nhà chồng hưu về!”

Bên ngoài cổng viện lúc mấy phụ nữ ôm con qua, thấy động tĩnh khỏi dừng bước, sát chân tường hóng chuyện.

“Chậc chậc, Lưu Đại Ni nương nàng mắng kìa.”

“Đáng đời! Hồi đầu ly hôn với lão Đường gia thì vẻ oai phong lắm, giờ thì , ngày nào cũng c.h.ử.i mắng, còn về đây hầu hạ nương đẻ.”

. Sớm như thế, ban đầu đừng lời nàng trai nàng rêu rao lung tung, cha nương chồng ở lão Đường gia tệ.”

“Suỵt, khẽ thôi, để nương nàng thấy la lối.”

Mấy ngươi một câu, một câu bàn tán, lũ trẻ bên cạnh bám khung cửa sân, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích khi hóng chuyện.

Đang , ngoài đầu làng chợt vang lên một tiếng “ầm”, khiến những hóng chuyện giật đầu . Hóa là Quả phụ Vương ở nhà bên cạnh đẩy xe bò tông chiếc chăn giặt sạch của vợ Trương Tam, tấm chăn ướt sũng rơi xuống đất, dính đầy bùn đất. Vợ Trương Tam bùng nổ, chống nạnh mắng chửi.

“Quả phụ Vương, mắt ngươi mọc đỉnh đầu ! Đền chăn cho !”

“Đền cái gì mà đền? Là ngươi phơi giữa đường cản trở đấy chứ!”

“Ngươi thử thêm câu nữa xem? Ta bắt ngươi đền hai cái!”

Hai cãi qua giữa phố, Quả phụ Vương đẩy xe bò chịu nhường đường, vợ Trương Tam ôm tấm chăn ướt nhún nhảy c.h.ử.i rủa, xung quanh vây kín một vòng hóng chuyện, ngay cả lão Trương đầu bên cạnh cũng chen xem trò , còn tiện tay nhặt một củ khoai tây xe Quả phụ Vương nhét túi, một đứa bé phía thấy khúc khích. “Ông ăn trộm khoai tây!”

Mấy phụ nữ hóng chuyện ở cổng viện cũng bật . “Ôi chao, hôm nay nhà họ Lưu mắng con gái, đầu làng cãi , thật là náo nhiệt!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-196.html.]

Trận mắng ngược cũng bầu khí trong sân dịu một chút.

Nghe những lời đó, Lưu Đại Ni siết chặt ngón tay lòng bàn tay, nắm thật mạnh.

Kỳ thực, khi ly hôn với Đường Hữu Phúc, nàng thực sự hối hận. Hồi đó ở lão Đường gia, cha nương chồng là những hiểu lý lẽ, cô tiểu cô dù thế nào cũng luôn đối xử với nàng . nàng lời nương và trai, những chuyện hồ đồ, khiến nhà chồng nguội lạnh, giờ cũng , còn về hầu hạ lão nương và đứa cháu trai ngang ngược , nàng thực sự hối hận khôn nguôi.

Càng nghĩ, vành mắt nàng càng đỏ hoe.

Nàng cúi đầu, trực tiếp cầm lấy cái giỏ tre và lưỡi hái, bước khỏi sân. Phía , Lưu lão thái vẫn còn lải nhải mắng mỏ ngừng.

Mang giỏ tre, tay nắm chặt lưỡi hái về phía đầu làng.

Phía đầu làng vẫn tan cuộc, Quả phụ Vương và vợ Trương Tam vẫn đang cãi , những xem đều nghển cổ hóng chuyện, thấy nàng tới, ánh mắt liền dán .

“Chà, Đại Ni cắt rau lợn .”

, sớm thì đừng loạn, giờ còn chẳng bằng hồi ở nhà họ Đường.”

“Phụ nữ mà, lời nương, lời nương, cuối cùng vẫn là tự chịu khổ mà thôi.”

Gió thổi qua, mang theo cả tiếng mắng mỏ của nương nàng trong sân đến tận đầu ngõ, cùng với tiếng khúc khích của những xung quanh. Lưu Đại Ni cúi đầu, lưỡi hái trong tay nắm càng chặt hơn, khớp ngón tay trắng bệch, nhưng bước chân dám dừng .

Dọc đường gà đang bới đất tìm sâu bọ, ch.ó dài phiến đá ấm áp lười biếng duỗi móng, nửa mở mắt nàng qua. Một đứa bé bán lớn xổm chân tường gặm bánh màn thầu nguội, thấy nàng đến, mặt quỷ với nàng , bà nội túm tai xách , miệng còn lẩm bẩm “đau đau đau” khiến thấy nhịn bật .

Lưu Đại Ni khẽ dừng bước, dáng vẻ phục của đứa bé xách , trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.

Nàng cay sống mũi, nước mắt suýt nữa rơi xuống, vội vàng dùng tay áo lau , lau sạch sẽ.

“Lợn còn ăn cỏ, nương còn ăn cơm, lóc ích gì?”

Nàng hít sâu một , cắm lưỡi hái thắt lưng, xách giỏ tre nhanh chân về phía bờ sông ngoài làng.

Phía , tiếng cãi vã ở đầu làng vẫn đứt quãng, tiếng ch.ó sủa, tiếng gà kêu, tiếng trẻ con , cùng với tiếng bà cô mắng chồng rửa bát trộn lẫn , khiến cả ngôi làng giống như một nồi nước đang sôi sùng sục, nàng bên rìa, như một cây cải trắng ném , ‘tách’ một tiếng, dù phỏng đến đau đớn, cũng chẳng ai thấy.

 

Loading...