Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:54:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phụ , Nương, con thật sự lấy chồng.
Cô gái nhỏ đến mức nước mắt giàn giụa. Nàng ở nhà chẳng khác gì một kẻ phá của, cha nương sớm tính toán, dùng nàng đổi lấy tiền sính lễ để cưới vợ cho các . nàng thật sự , nàng cố gắng việc, cũng ăn uống tiết kiệm .
“Phù Phù, con nương , đến tuổi con cũng nên lấy chồng . Ta cho con , đừng tơ tưởng đến thằng Lưu Đại Hổ nữa, thằng đó lòng cao ngạo lắm.”
“Nương, con lấy Đại Hổ ca, nhưng con cũng gả bừa cho ai đó, xin đấy.”
“Thôi thôi , tiền sính lễ nhà họ Vương nhận , bằng lòng cho năm lượng bạc, con còn thế nào nữa? Con tưởng con là cành vàng lá ngọc chắc? Mấy ngày ở nhà con lo việc nhiều , giúp đỡ mấy đứa nữa, con cứ chuẩn gả cho .”
“Nương, con …”
Phù Phù xong liền xoay chạy ngoài, nhưng nước mắt mặt nàng cứ tuôn rơi ngừng.
Lưu Đại Hổ đ.á.n.h xe lừa làng, định đưa xe về nhà trai Hữu Phúc . Mấy ngày nay bận rộn trấn đến mức chẳng kịp lo cho bản , cũng nhanh chóng về thăm Cha nương.
Vừa làng, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc chạy về phía bờ sông. Hắn ngẩn , tưởng nhầm, dụi mắt , Lưu Đại Hổ lập tức hoảng loạn.
Hắn vội vàng nhảy xuống xe lừa, thấy Á Dân ca đang ở gần đó, liền chạy tới gấp gáp : “Á Dân ca, giúp một tay, đưa xe lừa về nhà Hữu Phúc, việc gấp!”
Chưa hết lời, chẳng kịp chờ Á Dân đáp lời , liền cất bước đuổi theo bóng dáng .
Khoảng thời gian bận rộn chuyện trấn, cũng thời gian chuyện với Phù Phù. Vừa thấy nàng chạy vội vã bờ sông, tim thắt , sợ rằng nàng ủy khuất chuyện gì. Trong lòng hận mấy ngày qua chỉ lo kiếm tiền mà lơ là cô nương .
Giờ theo Như Ý việc, tích góp chút ngân lượng, vốn định vài ngày nữa sẽ đến nhà nàng cầu hôn. Chắc chắn Thẩm sẽ đồng ý, dù hai mươi lượng bạc sính lễ thống nhất, tích cóp đủ .
Hắn chạy gọi: “Phù Phù, đừng chạy nữa, đợi !”
gọi mãi thấy hồi âm, Lưu Đại Hổ lắng tai kỹ, mới thấy tiếng nức nở. Hắn theo tiếng động tìm đến, thấy cô gái nhỏ đang xổm gốc cây, mắt đỏ hoe, trông như một thúc thỏ nhỏ đang chịu ấm ức.
Lưu Đại Hổ nghĩ ngợi gì nhiều, xổm xuống ôm chặt nàng lòng. Giây phút , mới thực sự cảm nhận thế nào là xót xa, thế nào là rung động. Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, giọng trầm thấp dỗ dành.
“Đừng nữa, Phù Phù, nàng ? Bây giờ tích đủ tiền , chúng sợ, nàng về với . Ta sẽ với cha nương nàng, hai mươi lượng bạc, cưới nàng về, để nàng vợ đàng hoàng.”
Cơ thể cô gái nhỏ cứng đờ, nàng nghẹn ngào mở miệng: “Đại Hổ ca, xin , thể gả cho .”
Tim Lưu Đại Hổ đập mạnh một cái, vội vàng hỏi: “Vì ? Cha nương nàng , chỉ cần hai mươi lượng bạc là thể cưới nàng ?”
Phù Phù , nhịn nữa, “oa” một tiếng bật nức nở, ôm chặt lấy đến run rẩy cả : “Đại Hổ ca, nương nhận tiền sính lễ của khác , chỉ năm ngày nữa thôi, sẽ gả sang làng khác… Sau đừng nhớ đến nữa, …”
Lưu Đại Hổ xong, lập tức bật dậy, suýt chút nữa kéo nàng ngã. Hắn định thở, sợ nàng sợ hãi, nhưng giọng vẫn run rẩy:
“Nương nàng đồng ý ? Tại … tại đợi ?”
Cô gái nhỏ thút thít, ngước đôi mắt đáng thương lên: “Đại Hổ ca, đừng nghĩ đến việc cưới nữa. Huynh cũng , cha nương yêu tiền như mạng, họ thể chỉ chút tiền bạc …”
Lòng Lưu Đại Hổ như một tảng đá lớn đè nặng, khiến thở nổi. Hắn cô gái nhỏ đến mức mặt mũi lem luốc, vành mắt cũng đỏ hoe, nhưng vẫn c.ắ.n răng :
“Phù Phù, nàng đừng sợ, Đại Hổ ca sẽ tìm nương nàng cho rõ ràng, xem kẻ nào dám ép nàng gả!”
Nói xong, mặc kệ Phù Phù kéo , chạy thẳng về phía Đường gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-191.html.]
Bên cạnh sân phơi thóc ở đầu làng, mấy phụ nữ đang xúm xem trò vui, nhỏ giọng xầm xì: “Ôi chao, cái thằng Lưu Đại Hổ chắc là chạy đến Đường gia gây chuyện ?”
“Gây chuyện gì chứ? Đường gia nhận tiền của Vương Ma T.ử . Cái lão Vương Ma T.ử già độc đó, vợ c.h.ế.t mấy năm , còn nuôi đứa con trai què chân, chẳng là tìm một tháo vát về hầu hạ …”
“Thế thì Lưu Đại Hổ chẳng vô ích ? Đường gia chỉ tiền chứ .”
Lưu Đại Hổ ngừng bước, trong đầu chỉ là dáng vẻ lóc của Phù Phù, đau lòng vô cùng.
Hai mươi lượng bạc vất vả lắm mới tích cóp , vốn nghĩ sẽ dùng để cưới hỏi đàng hoàng. Ai ngờ, giờ dùng để cứu Phù Phù.
Ngày hôm nay, cho nhẽ.
Tới cổng sân Đường gia, gõ cửa, trực tiếp tung một cước đạp tung cánh cửa gỗ mục nát, khiến Đường mẫu đang cho gà ăn trong sân “á” lên một tiếng, cám trong tay đổ vung vãi.
“Lưu Đại Hổ, ngươi phát điên !” Đường mẫu chỉ la lớn.
Lưu Đại Hổ thèm để ý đến nàng , trực tiếp lấy bọc bạc bọc trong vải . Hắn “phịch” một tiếng ném xuống giữa sân, lạnh giọng :
“Đây là hai mươi lượng bạc. Ban đầu các chỉ cần lấy tiền , liền gả Phù Phù cho . Hôm nay mang tiền đến, , dẫn .”
Đường mẫu trợn mắt bọc bạc trắng lấp lánh, nuốt nước bọt, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng : “Lưu Đại Hổ, ngươi đến muộn , tiền sính lễ của Vương Ma T.ử nhận. Lời chúng tính nữa.”
Lưu Đại Hổ mím chặt môi, tay nắm đến mức trắng bệch: “Vương Ma T.ử là như thế nào, ngươi rõ ? Một lão già độc , vợ c.h.ế.t kể, còn suốt ngày say xỉn đ.á.n.h . Đó là thể để Phù Phù sống qua ngày ?”
Sắc mặt Đường mẫu biến đổi, ánh mắt lóe lên, nàng mắng nhỏ: “Ngươi quản ! Nhà còn nợ cần trả, con trai còn cần cưới vợ, ngươi cho nhiều tiền như ? Hơn nữa, Vương Ma T.ử cho nhiều hơn ngươi, năm lượng bạc tiền mặt, còn hứa cho ba mẫu đất.”
Lưu Đại Hổ đến mức mặt mày tái mét: “Chỉ vì chút tiền , ngươi liền đẩy Phù Phù hố lửa ? Đường thẩm tử, ngươi sợ gặp báo ứng ?”
Ánh mắt Đường mẫu càng thêm hung dữ: “Lưu Đại Hổ, ngươi bớt giả nhân giả nghĩa ! Nó là do sinh , sắp đặt thế nào thì sắp đặt. Nếu ngươi thật sự bản lĩnh, ban đầu mang tiền đến sớm hơn? Giờ mặt mày t.h.ả.m thiết đến đòi , muộn !”
Lưu Đại Hổ tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, mấy đứa trong nhà thò đầu , đứa nhỏ còn đang trộm. Đường mẫu chống nạnh, chặn ở cửa lạnh giọng :
“Mau cầm lấy bạc của ngươi cút ! Vương Ma T.ử định ngày , năm ngày nữa sẽ đến đón dâu. Nếu ngươi còn gây rối, đừng trách khách khí!”
Lưu Đại Hổ chằm chằm nàng hồi lâu, giọng khàn khàn như giấy nhám ma sát: “Được, lắm… Đường thẩm tử, đừng hối hận.”
Nói xong, đột ngột lưng rời . Trong sân, bọc bạc trắng tinh vẫn rải rác mặt đất. Đường mẫu mắt cứ dán chặt bạc đó, miệng lẩm bẩm: “Đừng hối hận? Ngươi còn gì nữa…”
Ngoài sân viện, Lưu Đại Hổ bước từng bước nặng nề, lòng dậy sóng.
Chuyện , tuyệt đối thể bỏ qua.
Lưu Đại Hổ liều mạng tích cóp hai mươi lượng bạc, liều mạng cho Phù Phù một cuộc sống , nhưng Đường gia vì thêm mấy lượng bạc mà đẩy nàng gả cho một lão độc thủ tiết, còn bắt nàng hầu hạ đứa con trai què chân ?
Hắn chấp nhận!
Năm ngày nữa, Vương Ma T.ử sẽ đến đón dâu?
Được.
Đến lúc đó, Lưu Đại Hổ sẽ cho cả làng thấy, Đường gia đây là bán con gái, chứ gả con gái.