Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:54:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc chờ đợi, Đường Như Ý cũng rảnh rỗi.
Nàng lấy một ít gia vị từ gian, trực tiếp chiên giòn phần xương ống heo còn thành món xương ống heo chiên giòn thơm lừng. Món là món yêu thích nhất của mấy đứa trẻ, huống chi hôm nay là ngày hai Trường Thịnh, Trường Thanh trở về.
Mấy đứa trẻ quen với món xương ống chiên giòn , nhưng Cố Minh Viễn thì . Hắn bên cạnh, mắt cứ dán chặt từng động tác của Đường Như Ý, trong lòng thèm chảy nước miếng.
Tôn thẩm t.ử đầu tiên thấy cô nương món ăn lạ lùng như , cũng thấy hiếu kỳ, cứ tất tả chạy theo phụ giúp.
“Cô nương, món thơm quá, bỏ thêm thứ gì ?” Tôn thẩm t.ử tò mò hỏi.
Đường Như Ý chỉ mà . Nàng thể đó là bột gia vị lấy từ gian của . May mắn là họ cũng hỏi thêm nhiều.
Đợi xương ống chiên gần xong, Đường Như Ý nhanh chóng vớt chúng khỏi nồi, đặt sang một bên cho ráo dầu. Chờ nguội một chút, nàng liền gọi mấy đứa trẻ bán lớn bán nhỏ , mỗi đứa chia cho hai khúc, bảo chúng ăn .
Người lớn và lũ trẻ nhấm nháp món xương ống chiên giòn thơm, miệng đứa nào đứa nấy đều bóng mỡ, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đặc biệt là Tôn thẩm t.ử và mấy , càng cảm thấy cô nương để mắt tới, mua về nhà việc, quả thật là tổ tông tích đức. Tuy ngày nào cũng việc, nhưng họ bao giờ cảm thấy là hạ nhân.
Bên sân viện náo nhiệt, bên , cuộc sống gia đình của tiểu béo mập từng bắt nạt Cố Minh Viễn chẳng hề dễ chịu.
Hai nhà cách xa, tiểu béo sớm ngửi thấy mùi thịt chiên thơm lừng bay tới, liền xổm ở góc tường gào thét với nương : “Nương, qua nhà nàng xin một ít thịt về , con ăn thịt! Sao mà thơm thế !”
Người phụ nữ cũng mùi thơm cho thèm thuồng, nhưng nghĩ đến x.é to.ạc mặt mũi với Đường Như Ý, nào còn mặt mũi mà xin thịt. Nàng đành nhẫn nại dỗ dành con trai: “Con trai ngoan, hai hôm nữa nương sẽ mua thịt cho con ăn.”
Tiểu béo thấy nương hành động, dứt khoát bệt xuống đất, gào ầm ĩ: “Ta ăn thịt! Ta ăn thịt! Người yêu , mà còn chịu xin!”
Người phụ nữ tiếng con cho bực bội, cơn giận bốc lên, nàng vung tay tóm lấy tiểu béo ở góc tường “bốp bốp” đ.á.n.h m.ô.n.g mấy cái.
Tiểu béo ngờ nương đ.á.n.h , gào càng to hơn. Vừa , thấy thèm, ấm ức, trong lòng còn oán trách nương vô dụng.
“Người xem Cố Minh Viễn kìa, tỷ tỷ chăm sóc nên sống sung sướng, cũng tìm Đường Như Ý tỷ tỷ!”
Nói , tiểu béo chạy về phía cổng sân: “Ta tìm nàng tỷ tỷ, cần nương, thật vô dụng!”
Người phụ nữ trung niên câu của con trai cho đỏ mặt tía tai, nhưng cũng thể để con trai chạy ngoài trò , vội vàng túm lấy áo kéo về.
Tiểu béo chạy về phía , nàng kéo về phía , kết quả hai giằng co qua . “Rầm” một tiếng, cả hai cùng ngã nhào xuống đất.
“Oa oa, đau quá, con gãy xương !” Tiểu béo đất ôm m.ô.n.g gào . Khóc một hồi lâu, thấy nương thèm để ý đến , đầu , chỉ thấy sắc mặt nương cũng khá hơn, đang ôm m.ô.n.g nhăn nhó vì đau.
Tiểu béo lập tức dám nữa, ôm m.ô.n.g bò về phía nàng .
Người phụ nữ đau đến mức lửa giận bốc lên đầu, thấy đứa con trai lời bò tới, nàng vung tay đ.á.n.h thêm hai cái: “Cho ngươi chạy lung tung! Cho ngươi mất mặt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-190.html.]
Tiểu béo ngờ nương tay nặng như , nước mắt tuôn như suối, sợ đến mức dám thành tiếng, chỉ dám chớp chớp đôi mắt đẫm nước nương , dám nhúc nhích. Bên , mùi thơm lan tỏa khắp sân, lũ trẻ gặm xương ống heo chiên giòn, ăn đến mức mặt mũi đầy dầu mỡ, đứa nào đứa nấy mắt cong như vầng trăng khuyết.
Cố Minh Viễn ôm cái bát lớn đựng xương ống, ăn liếc về phía Đường Như Ý, xương còn đang ngậm trong miệng cũng chẳng nỡ đặt xuống.
Đường Như Ý gõ nhẹ lên trán : “Đừng nữa, trong nồi còn nhiều lắm, ngươi ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
“Hì hì, đồ ăn tỷ tỷ là ngon nhất.” Cố Minh Viễn toe toét , suýt c.ắ.n đứt cả xương.
Tôn thẩm t.ử bên cạnh lau tay, cũng nhịn mà khen: “Cô nương đúng là khéo tay, xương ống ngoài giòn trong mềm, thơm chịu nổi, xương cũng mềm nhừ , còn thơm hơn cả món ninh đại nồi.”
Đường Như Ý đáp: “Thích ăn thì cứ ăn nhiều , lát nữa, còn món ngon nữa.”
Nói xong, nàng lấy lòng heo chiên , dùng hoa tiêu, trần bì và ớt khô lấy từ gian để chần qua nước sôi khử tanh, chuẩn nấu một nồi canh lòng heo chua cay.
Cố Minh Viễn còn “món ngon”, mắt lập tức sáng lên, sấn sổ tới bên cạnh Đường Như Ý hỏi: “Tỷ tỷ, món ngon gì thế? Cho nếm thử một miếng ?”
“Lòng heo.” Đường Như Ý thong thả đáp một câu.
Nụ mặt Cố Minh Viễn chợt cứng đờ, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Thứ … liệu ăn ngon …”
“Hây, ngươi đừng coi thường nó.” Đường Như Ý , cầm chiếc muỗng canh lắc lắc mắt : “Lát nữa ngươi đừng giành ăn nhanh hơn bất cứ ai.”
Cố Minh Viễn bĩu môi, nhưng trong lòng âm thầm mong đợi, bởi nghĩ, đồ ăn tỷ tỷ bao giờ khiến thất vọng.
Trong nồi sôi sùng sục, Đường Như Ý cho một nhúm dưa cải chua mang về từ gian , thêm chút miến và đậu phụ khô. Mùi thơm lập tức trở nên nồng hơn, vị chua cay lẫn với mùi thịt thơm lừng, trực tiếp bay ngoài cổng sân, Cố Minh Viễn cứ nuốt nước bọt liên tục.
“Tỷ… thơm quá, thật sự ăn ạ?” Cố Minh Viễn cứ luẩn quẩn bên cạnh nồi.
Đường Như Ý liếc một cái: “Đợi thêm lát nữa, cứ để nó ninh thêm một chút, thấm vị mới ngon.”
Cố Minh Viễn ngoan ngoãn đáp “”, giúp thu dọn xương và giấy dầu ăn thừa, thu dọn lén nồi canh lòng heo, miệng còn ngân nga một khúc nhạc nhỏ, tâm trạng cũng bay bổng theo mùi thơm.
Chẳng mấy chốc, mùi canh dậy lên, Đường Như Ý múc một bát cho Cố Minh Viễn: “Nào, nếm thử , xem tỷ tỷ lừa ngươi .”
Cố Minh Viễn nhận lấy bát, cẩn thận thổi nguội, uống một ngụm, mắt lập tức sáng rực, liên tục gật đầu: “Ngon! Thật sự ngon! Vị chua cay , còn cả mùi thịt thơm!”
Đường Như Ý uống đến mức trán lấm tấm mồ hôi, đưa tay lau miệng cho : “Uống chậm thôi, coi chừng nóng.”
Sân viện trở nên náo nhiệt, mấy đứa trẻ ngửi thấy mùi thơm đều xúm xếp hàng, Đường Như Ý múc cho mỗi đứa một bát nhỏ, chúng ăn ngon lành, lòng nàng cảm thấy vô cùng yên .
Giây phút , nóng bốc lên từ nồi canh, tiếng đùa của lũ trẻ và khuôn mặt mãn nguyện của Cố Minh Viễn khiến cái sân nhỏ tràn ngập ấm an lành của khói lửa nhân gian.