Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:54:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tôn thẩm tử, một bát mì đến đây.”
Thấy Cố Minh Viễn gầy như , Tôn thẩm t.ử cũng đứa trẻ chắc chắn cuộc sống dễ dàng, vội vàng đáp lời. “Được , ngay đây.”
Đường Như Ý từ trong giỏ lấy những chiếc kẹo đường thổi, gọi mấy đứa trẻ. “Phong Nhi, mấy đứa con mau đến xem, nương mang về thứ gì ngon nè.”
Mấy đứa trẻ đồ ăn, lập tức chạy tới. Thấy nàng cầm mấy cái kẹo đường tay, đứa nào đứa nấy tít mắt.
“Oa oa, nương! Cái là kẹo đường ?”
Phong Nhi là đứa hoạt bát nhất, những đứa trẻ khác cũng hiểu chuyện, thường ngày chăm sóc bé.
“ , thích ?”
Thấy chúng vui vẻ như , nàng cũng bật .
“Nào, mấy đứa chọn , chọn cái thích nhất nhé.”
Dương Dương và Nguyệt Nguyệt giờ quen thuộc hơn với Đường di di , sớm còn sự câu nệ như ban đầu. Quả nhiên hành động cũng lanh lẹ, mỗi đứa chọn một cái.
Đường Như Ý đầu , liền thấy Cố Minh Viễn bên cạnh cúi gằm mặt, tựa như ánh mắt thèm từng xuất hiện.
“Này, cái cho .”
“Tỷ tỷ, nhận.”
Hắn vội vàng lắc đầu. Hắn lớn chừng , còn thể ăn tượng đường chứ? Tuy vẻ ngon, nhưng thể quá tham lam, tỷ tỷ giúp nhiều .
Đường Như Ý sự thèm trong ánh mắt khi nãy.
“Hửm? Không lấy là lãng phí đấy. Dù thì chúng nó mỗi đứa chỉ một cái, cái dư chịu giúp , thì sẽ ném đấy.”
Vừa , nàng vẻ ném thật. Cố Minh Viễn vội vàng đưa tay ngăn . “Tỷ tỷ, ... !”
Đường Như Ý . “Minh Viễn, tỷ tỷ xưng hô với như ?”
Cố Minh Viễn gật đầu, lòng cảm thấy xót xa. Kể từ khi nương qua đời, từng ai gọi mật như .
“Vậy ăn tượng đường , cứ xem như là giúp tỷ tỷ , ? Mấy đứa nhỏ ăn nhiều quá dễ sâu răng.”
Hắn gật đầu. Vậy thì ăn thôi, thể để sâu răng . Tự ăn hết, cũng coi như là giúp tỷ tỷ .
Thấy đồng ý, Đường Như Ý đặt tượng đường tay .
Cái còn , nàng tự c.ắ.n một miếng. Vừa mới c.ắ.n một miếng, chân mày nàng nhíu .
“Sao cái đắng thế?”
Cố Minh Viễn thấy vẻ mặt nàng đúng, chút kỳ lạ. “Tượng đường chẳng nên ngọt ?”
“Minh Viễn, nếm thử xem cái của đắng ?”
Cố Minh Viễn đưa tượng đường miệng l.i.ế.m một cái, mắt lập tức sáng lên. “Tỷ tỷ, cái của ngọt!”
Nói , định đưa tượng đường đến miệng Đường Như Ý, chợt phản ứng , rụt tay về đầy e dè.
Đường Như Ý thấy đáng yêu như , do dự, nhận lấy tượng đường trong tay l.i.ế.m một cái, lập tức bật .
“A, cái của Minh Viễn thật sự ngọt hơn của !”
Cố Minh Viễn lúc mới phản ứng , hóa tỷ tỷ đang dỗ ăn tượng đường, trong lòng thẹn cảm động. Tỷ tỷ thật sự ghét bỏ .
Mấy đứa nhỏ cùng một lớn, quây quần trong sân, ăn tượng đường, vui vẻ vô cùng.
Cố Minh Viễn cũng là đầu tiên ăn tượng đường, mút từng miếng nhỏ, vô cùng trân trọng. Đến khi Tôn thẩm t.ử nấu mì xong, tượng đường của vẫn còn hơn nửa.
“Minh Viễn, đây ăn mì .”
Cố Minh Viễn lúc mới luyến tiếc tăng tốc độ, ăn hết tượng đường.
Ngồi bàn, thấy trong bát là một tô mì nóng hổi, bên còn đặt một quả trứng gà. Tôn thẩm t.ử còn chu đáo cho thêm chút rau xanh.
“Đa tạ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-171.html.]
Trừ nương , từng ai đối xử với như , nhất thời chút quen.
“Được , mau ăn , cần cảm ơn.”
Đường Như Ý sợ câu nệ, vỗ vỗ vai . “Đệ cứ từ từ ăn, tỷ tỷ thu dọn đồ mua hôm nay.”
Nàng , quả nhiên thấy thoải mái hơn nhiều. Cố Minh Viễn cúi đầu chuyên tâm ăn mì, tốc độ cũng nhanh hơn ít.
Lúc , Tôn thẩm t.ử từ phòng bếp , thấy Cố Minh Viễn đang ăn ngon lành ở chính đường, bèn khẽ hỏi:
“Cô nương, đây là con cái nhà ai ? Sao gầy gò đến mức ?”
Tôn thẩm t.ử cũng là cháu, dáng vẻ Cố Minh Viễn, trong lòng khỏi xót xa.
“Ta cũng hỏi kỹ. Hắn nương còn, dựa việc giúp khác việc để đổi lấy cái ăn. những đó bắt việc, chẳng cho bao nhiêu đồ ăn. Hôm nay gặp , nên giúp một tay.”
“Nương, nương mua nhiều xương ống thế?”
Đường Phong thấy cả một bọc xương ống đầy ắp, mắt sáng rực. Hắn nương thể chiên xương ống, cái vị giòn rụm , quả thực ngon tuyệt.
Đường Như Ý xoa xoa cái đầu nhỏ của . “Phong nhi ăn xương ống chiên giòn ?”
“Vâng, !”
Hắn chẳng hề ngượng ngùng, ai bảo chính là thèm ăn cơ chứ!
“Được, tối nay nương sẽ cho các con ăn, ?”
Nghe tối xương ống ăn, Đường Phong mừng rỡ, lén Cố Minh Viễn đang ăn mì, đầu hỏi.
“Nương, thể để đại ca ca ăn cùng chúng ?”
“Vậy con hỏi đại ca ca .”
Cố Minh Viễn vì tự ti, nếu khác quá nhiệt tình, ngược sẽ quen. Muốn giữ ở , chỉ thể nhờ bọn trẻ khuyên nhủ.
“Vậy... với đại ca ca, bảo ở !”
Đường Như Ý xoa xoa đầu . “Được.”
Đường Phong thấy đại ca ca đang chuyên tâm ăn mì, liền vội quấy rầy. Chờ khi sắp ăn xong, bé mới chạy đến, kéo kéo ống tay áo của Cố Minh Viễn, giọng ngọt ngào.
“Đại ca ca, thể ở chơi với chúng ?”
Cố Minh Viễn chút bối rối. Vốn dĩ nghĩ ăn xong sẽ ngay, thể gây thêm phiền phức cho tỷ tỷ nữa. đứa trẻ mắt ánh mắt chân thành như thế, khiến nhất thời thốt nên lời từ chối.
“Đại ca ca ở , chỉ thể chơi với chúng , mà còn thể giúp nương việc nữa đó.”
Đường Phong cũng là đứa trẻ từng trải qua ngày tháng khổ cực. Hắn hiểu sự do dự của đại ca ca, cũng thế nào để quá khó xử.
Ánh mắt Cố Minh Viễn khẽ động, rõ ràng chút d.a.o động.
Lúc , Đường Như Ý tới. “Minh Viễn, thể ở giúp tỷ tỷ. Các thẩm t.ử buổi chiều còn việc khác, cứ bếp phụ giúp tỷ tỷ là , chịu ?”
Nếu cho gì cả, trong lòng chắc chắn sẽ yên. Trẻ con thời sớm điều, chút việc trong bếp là chuyện gì khó khăn.
Quả nhiên, Cố Minh Viễn suy nghĩ một lát, cuối cùng khẽ gật đầu.
Buổi chiều, Tôn thẩm t.ử và mấy khác vẫn đang bận rộn với món đồ kho bên . Đường Như Ý bên thì dẫn theo Cố Minh Viễn và mấy đứa trẻ, bận rộn trong bếp chuẩn món Hồ Lạt Thang cho buổi tối.
Đường Như Ý tiên chẻ xương ống lớn , đó cho nồi lớn, trực tiếp hầm thành nước dùng. Cố Minh Viễn thì bận tối mắt, giúp nàng nhóm lửa, lấy đồ, thậm chí còn giúp xách nước, khiến Đường Như Ý dở dở .
“Thôi , chỉ cần phụ trách nhóm lửa cho tỷ tỷ là , những việc khác cần giúp .”
Biết tỷ tỷ là lo lắng cho , gì cả. Nhóm lửa là công việc đơn giản nhất .
Đường Như Ý cũng nhàn rỗi, nồi canh liên quan đến đại sự buôn bán của chính nàng.
“Minh Viễn, lấy giúp tỷ tỷ một nắm nhỏ hoa tiêu và bát giác bên .”
“Vâng!”