Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:53:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lời , mặt mấy mới lộ nụ , trong lòng nghĩ, hôm nay nhất định chọn cho kỹ một ở lầu.
Đã lâu khai trai, mấy đều kìm nén đến mức chịu nổi, hơn nữa trong lòng họ còn cất giữ một tâm tư nhỏ. Tối nay nhất định tìm một tiểu mỹ nhân còn hăng hái hơn so với trong phòng Đại ca!
Chiều tối, mấy cùng đến Túy Hồng Lâu. Các cô nương thấy là khách quen, lập tức chạy đến đón tiếp, uốn éo dáng, tươi chào mời.
Mỗi chọn cho một cô nương ưng ý, trực tiếp đưa lên lầu phòng riêng. Trương Ma Ma vui vẻ toe toét thấy răng, hôm nay là một mối ăn lớn, thể vui.
ngày hôm bà thể nổi nữa.
Các cô nương trong lầu từng đều thể tiếp khách, đêm qua mấy vị khách hành hạ nhẹ, lúc trở về phòng dìu, căn bản một ai dậy nổi giường!
Vương Đại Dũng hôm nay , dù Túy Hồng Lâu lúc nào cũng thể đến, nhưng nữ nhân bên cạnh gần đây khiến như phát nghiện. Hôm nay Lưu Đại Tẩu cảm thấy, nam nhân sức lực dùng hết, mấy ngày nay nàng cũng cảm thấy sung sướng từng .
“Mấy của ?” Nàng cách khêu gợi đàn ông mắt, cách thể rời xa .
Vương Đại Dũng bắt lấy bàn tay nhỏ đang loạn của nữ nhân.
“Còn chẳng là do cái yêu tinh như nàng , khiến mấy tên đều kìm nén đến phát điên, đều đang thèm khát nàng đấy. Ta hết cách, chỉ đành để bọn họ đến Túy Hồng Lâu vui vẻ một chút.”
Nói còn thổi một đôi gò bồng đảo, khiến Lưu Đại Tẩu rên rỉ nháo nhào.
Đêm đó, ngay cả một như Lưu Đại Tẩu cũng mệt mỏi mà ngủ . Điều khiến Vương Đại Dũng mực vui vẻ, mấy hôm quả thật là năng lực thực sự của ...
“Ô hô, đây chẳng là Đại Lực ?”
, Lưu Đại Lực hiện giờ chút tiền bạc, gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái. luôn cảm thấy, ánh mắt của những trong sòng bạc gì đó kỳ lạ, cũng rõ rốt cuộc là lạ ở điểm nào.
“Hôm nay đến để chuộc vợ và lão nương của .”
“Nương t.ử ... hắc hắc hắc hắc...”
“Đại Dũng ca ?”
Vừa nhắc đến Vương Đại Dũng, mấy càng vui vẻ hơn.
“Đừng nhắc đến Đại Dũng ca nữa, Đại Dũng ca hiện giờ đang bận rộn lắm.”
Lưu Đại Lực mơ hồ hiểu, thầm nghĩ Vương Đại Dũng ? Chẳng đang cầm bạc đến chuộc ? Người ? Sao lộ diện?
“Huynh , là đến chơi vài ván ?”
Lưu Đại Lực chút do dự: “Thôi ...”
“Đại Lực ca, hôm nay thấy là vận may đang tới, chơi vài ván, những đón tẩu t.ử về, mà còn mang thêm chút bạc nữa!”
Lưu Đại Lực là hạng như , vĩnh viễn nặng nhẹ . Bị mấy khuyên bảo, chống đỡ nổi, leo lên bàn cờ bạc, bắt đầu chơi đùa.
“Đại ca!”
Vương Đại Dũng đang nỗ lực "cày cấy" hăng say, tiếng kêu đó suýt chút nữa khiến của dọa phát bệnh. Hắn đầu giận dữ gầm lên:
“Gọi hồn đấy ? nương kiếp, lão t.ử đang bận rộn !”
Tiểu bên ngoài cũng câm nín, thầm nghĩ: nương kiếp, ai ngươi ban ngày cũng cày cấy ban đêm cũng cày cấy, mệt c.h.ế.t ngươi luôn . dù Vương Đại Dũng là Đại ca, cũng dám nhiều, chỉ đành lấy lòng đáp một câu.
“Đại ca, Lưu Đại Lực đến .”
Vương Đại Dũng mấy ngày nay suýt nữa quên mất chuyện Lưu Đại Lực sẽ đến chuộc .
“Biết , sẽ ngay.”
Vừa , thấy nữ nhân vẻ sợ hãi, bèn cúi đầu hỏi một câu. “Muốn về ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-161.html.]
Lưu Đại Tẩu lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi. Lúc nàng chẳng hề về chút nào. Chút bạc mà Lưu Đại Lực kiếm rõ là từ , mà nếu thật sự theo về thì cũng chẳng ngày lành gì để sống. nam nhân mắt khác , thì sức lấy lòng .
“Chàng về ?”
Miệng hỏi như , nhưng tay nàng chẳng hề giữ kẽ chút nào.
Vương Đại Dũng chịu nổi cái điệu bộ của nàng, đang đói khát, liền trực tiếp giày vò thêm một trận nữa.
Tiểu bên ngoài cũng dám rời , lệnh của đại ca, nào dám tự tiện bỏ ? cũng vạn ngờ, còn miễn phí ả đàn bà cất tiếng ca.
Đợi đến khi trong phòng rốt cuộc còn động tĩnh, tiểu mới dám mở lời hỏi.
“Đại Dũng ca, ?”
Vương Đại Dũng nghĩ, hiện tại đang dùng vợ của , chuyện thế nào cũng để Lưu Đại Lực một chút. Hắn trực tiếp hướng ngoài hét lớn.
“Dẫn Đại Lực tới đây, việc cần với .”
Tiểu bên ngoài quả thật thầm c.h.ử.i trong lòng. Vương Đại Dũng đúng là thứ gì , cư nhiên còn bắt Lưu Đại Lực vợ rên rỉ, ai mà chịu nổi chứ? dám lắm lời, chỉ thể vội vàng gọi .
Trong phòng, Lưu Đại Tẩu còn kịp hồn, thấy Vương Đại Dũng bắt đầu, nàng đành c.ắ.n răng tiếp tục phối hợp...
Tiểu dẫn Lưu Đại Lực về phía hậu viện, trong lòng lẩm bẩm, lát nữa cẩn thận một chút, sẽ phát điên.
Bước chân còn vững, trong phòng truyền tiếng rên rỉ đứt quãng, kiều mị của nữ nhân.
“Ngươi chẳng bản lĩnh ? Ban nãy ngươi cầu xin như thế nào?”
Giọng nam nhân trầm khàn, mang theo tiếng dâm đãng nên lời, nhịp điệu mỗi lúc một tàn bạo hơn.
Tai Lưu Đại Lực như nổ tung, trong tích tắc, đầu óc ong lên một tiếng, m.á.u huyết như nước sôi trào, xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn nào thể nhận , đó chính là giọng của vợ ? Người đàn bà mà nuôi dưỡng bấy lâu, ngày ngày gọi là "nương tử, nương tử", cư nhiên bây giờ đang ở trong phòng, vì nam nhân khác mà phóng đãng đến mức ?
“Đồ súc sinh!!!”
Hắn lao tới như tên bắn, một cước đạp mạnh cánh cửa, khiến tấm ván cửa rung lên bần bật.
Trong phòng những ngừng, mà ngược còn truyền đến động tĩnh càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng, xen lẫn tiếng giường gỗ "kẽo kẹt kẽo kẹt" va chạm.
Giọng Vương Đại Dũng mang theo sự châm chọc, xen lẫn sự trêu ngươi. “Ôi chao, Đại Lực , giờ ngươi mới tới ? Vợ ngươi đang bận rộn lắm, là ngươi thử một chút, ban nãy nàng gọi là đại ca như thế nào?”
“Ta khinh!!” Lưu Đại Lực mặt mày xanh lét vì giận, nắm chặt túi bạc trong tay, nghiến răng nghiến lợi. “Ngươi đây!! Ngươi gan thì đây!! Lão t.ử hôm nay sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!!”
Giọng nữ nhân bên trong mang theo sự lười biếng. “Mặc kệ ... Ta, về ...”
Lưu Đại Lực thấy câu , cả triệt để sụp đổ, mắt tối sầm, suýt nữa phun một ngụm m.á.u tươi.
“Đồ tiện nhân!! Ngươi còn cần thể diện nữa !! Ta vất vả lắm mới gom tiền đến chuộc ngươi, ngươi ở đây õng ẹo tình! Ngay mặt mà dám cắm sừng ?! Vương Đại Dũng! Ngươi đây! Ngươi !!!”
“Ngươi !!!”
Hắn điên cuồng đập cửa, nắm đ.ấ.m giã tấm ván cửa vang lên tiếng "thình thịch", khớp ngón tay đều rách da.
Vương Đại Dũng cố tình tạo động tĩnh khoa trương hơn nữa bên trong. “Huynh ngươi đừng vội, vợ ngươi còn ăn no , đợi cho nàng ăn no các ngươi ngoài chuyện nhé...”
“Ha ha ha ha”
Tiếng trong phòng phóng túng, giường gỗ rung lắc càng thêm dữ dội.
Lưu Đại Lực tức giận đến mức chân mềm nhũn, dựa tường trượt xuống, hai mắt đỏ ngầu, thở hổn hển như một con ch.ó điên, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Hắn gầm gừ. “Ta thao cả nhà ngươi!! Vương Đại Dũng!! Ngươi cút nương nó đợi lão tử!! Ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi”