Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-11-22 00:53:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng vội vàng về tìm Liệt Đại Hổ.
Liệt Đại Hổ từ trấn trở về, liền thấy Đường Như Ý thở hổn hển chạy đến.
“Như Ý , ?”
“Đại Hổ ca, mau! Viên nhi xảy chuyện !”
Liệt Đại Hổ giật : “Chuyện gì?”
“Đừng quản, mau xem Vương Ma T.ử ở nhà !”
Liệt Đại Hổ lập tức phản ứng, sắc mặt trầm xuống, hét lớn: “Nương, mau bảo cha thông báo cho các Thẩm, và Như Ý tìm Vương Ma T.ử !”
Quả nhiên, đúng như nàng đoán, Vương Ma T.ử ở nhà.
Đẩy cánh cửa căn nhà nát xem, trong nhà trống rỗng, chỉ còn một chiếc ghế gãy chân, một cái bàn rách, cùng một chiếc giường gỗ đơn sơ. Ngoài , còn gì nữa.
“Nương kiếp, nếu Viên nhi xảy chuyện thật, thề sẽ phế !”
Lúc Liệt Đại Hổ cũng đỏ cả mắt.
Đường Như Ý vội vàng ngăn : “Ca ca bình tĩnh một chút, bây giờ càng nóng vội càng dễ rối loạn. Ta nghĩ Vương Ma T.ử chắc chắn sẽ chủ động tìm đến cửa. Chúng nhất đừng chạy loạn, nếu tìm thấy , Viên nhi sẽ càng nguy hiểm.”
Liệt Đại Hổ xong cũng thấy lý. Hắn c.ắ.n răng : “Vậy bây giờ chúng gì?”
Đường Như Ý suy nghĩ một chút, : “Ca ca trấn một chuyến, tìm Trương Bộ đầu. Tiêu chút bạc, bảo điều vài điều tra. Đặc biệt là mấy lầu xanh lớn ở trấn, đều hỏi.”
Nàng nhíu mày, lòng thắt : “Ta lo sợ cái tên khốn đó phế khả năng đàn ông, sẽ đem Viên nhi bán những nơi như …”
Liệt Đại Hổ gật đầu: “Được, ở nhà trông chừng, trấn tìm ngay.”
“Ca ca nhớ rõ với Trương Bộ đầu, bạc là vấn đề. Chỉ cần tìm Viên nhi về, đáng chi, chúng sẽ tiếc một đồng.”
Lúc Liệt Đại Hổ dám chậm trễ, vội vàng chạy về thắng xe lừa phóng thẳng đến trấn.
Trong căn nhà nát, Đường Viên tuyệt vọng giường.
Nàng ước chừng thời gian, e là qua nửa ngày , nhưng tiểu cô vẫn tìm thấy nàng, lòng càng nghĩ càng lạnh, gần như tin chắc nàng thực sự thể chạy thoát.
Liệt Đại Lực sợ còn bán c.h.ế.t đói, như thì công cốc, liền bưng một bát nước, lấy một cái màn thầu khô cứng tới, đặt mặt nàng.
“Mau ăn , gì thì , cũng là đại cữu của ngươi. Nếu trách, thì trách nương ngươi, nếu nàng chịu giao bí phương cho sớm hơn, ngươi chịu cái tội .”
Đường Viên đầu sang một bên, nhất quyết . Nàng thà ăn, nếu c.h.ế.t đói, lẽ còn tránh phận bán nơi tồi tệ đó.
Thấy Đường Viên ăn, Liệt Đại Lực cũng tức giận, trực tiếp cầm màn thầu về, tự “răng rắc răng rắc” ăn.
Dù , một ngày ăn cũng c.h.ế.t đói . Chỉ cần sáng mai đưa đến trấn, giao cho mua hẹn, thì bạc sẽ tay gã.
Hơn nữa, Trương Ma Ma thấy dáng vẻ của Viên nhi ưng ý, giá cũng hợp lý. Nghĩ đến đây, tâm trạng Liệt Đại Lực cũng thoải mái hơn vài phần.
Chỉ cần chuyện thành công, gã thể chuộc thê t.ử và Nương từ sòng bạc . Còn chuyện , tính . Dù cũng ai , Viên nhi là do gã bán .
Liệt Đại Hổ vội vã chạy đến trấn, trực tiếp đến nha môn tìm Trương Bộ đầu. May mắn , Trương Bộ đầu đang ở đó.
Vừa gặp mặt, gấp gáp kể sự việc, giọng điệu đầy lo lắng.
Trương Bộ đầu là chuyện của Đường Như Ý, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, gật đầu : “Được, sẽ lập tức sắp xếp đến mấy lầu xanh trong trấn giúp ngươi tìm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-158.html.]
Liệt Đại Hổ vội vàng gật đầu, từ trong lòng móc năm lạng bạc nhét qua: “Số bạc hết để mua chút nước uống, chờ chuyện Viên nhi điều tra rõ ràng, Như Ý nhất định sẽ tự đến tận cửa cảm tạ.”
Trương Bộ đầu hiểu rõ, chuyện cho thuận lợi, cho chút bổng lộc. Bản lấy , nhưng những quyền thể chạy công.
Hắn cũng khách khí, trực tiếp nhận lấy bạc, lưng sắp xếp nhân lực.
Lúc , nhà họ Đường cũng loạn như một nồi cháo, Viên nhi thể Vương Ma T.ử bắt cóc, cả nhà ai nấy đều lo lắng yên.
Đường Lão Thái càng tự trách , để Viên nhi một sông giặt đồ, lúc nước mắt lưng tròng, miệng ngừng lẩm bẩm:
“Đều là của . Nếu tự , lẽ . Ta nên nghĩ đến, tên Vương Ma T.ử đáng ngàn đao , thể an phận !”
Đường Như Ý vội vàng ở bên cạnh an ủi: “Nương, đừng lo lắng, Viên nhi chắc chắn sẽ . Vương Ma T.ử trong lòng tính toán, nếu thật sự gì, nhất định sẽ còn đến tìm chúng , dù mục đích của đơn giản chỉ là hại khác.”
dù thế nào nữa, lòng Đường Lão Thái vẫn như ai đó bóp nghẹt, vô cùng khó chịu.
Lúc , Liễu Thị vẫn một bên, im lặng . Nàng hiểu rõ trong lòng, chuyện phần lớn thoát khỏi liên quan đến đại ca của . Hôm qua đại ca còn thúc giục nàng trộm bí phương lạp vị của Đường Như Ý, hôm nay là ngày cuối cùng .
Nàng càng nghĩ càng hoảng hốt, cảm thấy cần về thôn Liễu gia một chuyến.
Nàng kịp giải thích với nhà, thấy vẫn còn đang bận rộn hỗn loạn, liền vội vã bước ngoài.
“Nương, ?”
Liễu Thị ngoảnh đầu mà bước khỏi cửa.
“Đại ca.”
Vừa bước sân, nàng thấy Liệt Đại Lực ghế, nàng với nụ nửa miệng.
Lòng Liễu Thị chợt thắt .
“Đại ca, ?”
Liệt Đại Lực chau mày, chút nghi ngờ hỏi: “Muội , đang gì ? Đại ca hiểu.”
Liễu Thị bước vài bước tới mặt , c.ắ.n răng hỏi: “Có ? Có giấu Viên nhi của ? Có ?”
Liệt Đại Lực sầm mặt, lật tay tát một cái thật mạnh, nhổ nước bọt:
“Phí! Ta với ngươi sớm đúng ? Trong vòng ba ngày đưa bí phương lạp vị cho , là ngươi tự chịu! Bây giờ xảy chuyện ngươi đổ cho ?”
“Hơn nữa, Viên nhi xảy chuyện gì, liên quan gì đến ? Đừng chụp hết cái nồi cứt lên đầu !”
Liễu Thị đ.á.n.h đến ngây , dần dần cũng bình tĩnh , giọng khàn khàn hỏi: “Huynh… thật sự giấu con gái ?”
Ánh mắt Liệt Đại Lực lóe lên, nhưng gã vẫn gật đầu: “Nàng gì cũng là cháu gái ruột của , thể giấu nàng ? Ngươi xem chuyện gì, lẽ đại ca còn thể giúp ngươi đưa ý kiến.”
“Con bé kẻ bắt cóc , bây giờ cả nhà chúng đều tìm thấy nó… Đại ca, thể giúp ?”
“Giúp thế nào? Ta cũng chẳng cách nào cả.”
Liệt Đại Lực , nhưng ánh mắt lóe lên.
Liễu Thị tinh ý, lập tức nhận đang do dự, liền vội vàng hỏi: “Đại ca, cách nào ?”
Liệt Đại Lực tiên gật đầu, đó cố vẻ khó xử mà thở dài.
“Ta thật sự nhiều bản lĩnh, nhưng ngươi cũng , đại ca ở trấn cũng quen ít bạn bè hổ lốn. Chuyện khác thì , nhưng giúp ngươi tìm thì cách… Chỉ là, việc tốn chút bạc.”