Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-11-21 14:58:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Đại Lực bĩu môi. “Ai quen với ngươi chứ?”

“Ta còn việc, đây.”

Thấy , Vương Đại Dũng vội vàng ngăn , hớn hở . “Huynh , gần đây gặp vài chuyện khó khăn, bằng chúng chơi vài ván, chuyển vận một chút?”

Lưu Đại Lực nào mắc bẫy nữa, giờ đây trong túi còn sạch hơn cả mặt, một xu nào, lấy gì mà chơi?

Vương Đại Dũng dường như thấu tâm tư của , trực tiếp móc ít bạc vụn từ trong túi, nhét thẳng tay .

“Ta chúng mà, bạc cứ cầm lấy từ chỗ . Đến lúc đó, thắng thì là của ngươi, thua thì cứ tính lên đầu .”

Lưu Đại Lực nghi hoặc, Vương Đại Dũng từ khi nào bụng đến thế? Hơn nữa, y mới chỉ gặp Vương Đại Dũng một thôi mà.

“Ngươi là thật ?”

Y vẫn chút động lòng.

“Đương nhiên là thật, chúng mà.”

Lưu Đại Lực , nghĩ đến chuyện y cũng quen Lý Nhị Đông, liền hỏi: “À , Đông T.ử ca dạo ?”

Vương Đại Dũng khựng một chút, nghĩ đến việc nha môn từng đến tìm Lý Nhị Đông cách đây lâu, vội vàng đáp: “Chuyện rõ. Thê t.ử của mới sinh xong, trở về từ quê nhà.”

Lưu Đại Lực gật gù, bạc trong tay, chút do dự quyết.

Vương Đại Dũng cho y cơ hội chần chừ, vội vàng lôi kéo y thẳng đến đổ phường, vẫn là chỗ cũ .

Bên trong đổ phường náo nhiệt vô cùng, nhưng vì thời tiết nóng bức, mùi vị xộc lên quả thực khiến khó hết lời. Tuy nhiên, lúc đều hưng phấn tột độ, ít kẻ hô lớn “Đại Đại Đại”, cũng la hét “Tiểu Tiểu Tiểu”.

Lưu Đại Lực cũng lập tức nhập cuộc.

Ban đầu y còn chút rụt rè, dám mạnh tay đặt cược, nhưng chẳng mấy chốc, thấy mặt chất đống một chồng ngân lượng, tinh thần và khí phách của y cũng theo đó mà phấn chấn hẳn lên.

Lưu Đại Lực cảm thấy, lẽ thực sự đến lúc chuyển vận .

Chuyện giá mầm đậu khiến y thua sạch cả vốn liếng, nhưng nếu thể dựa cờ b.ạ.c để gỡ gạc , thì chuyện sẽ khác .

Lúc , đổ phường huyên náo, tiếng hô Đại, tiếng đặt cửa Tiểu nối tiếp dứt, một cảnh tượng nóng bỏng, tưng bừng.

Lưu Đại Lực cũng dốc hết sức lực, đặt cược từng ván một.

“Ôi trời! Đại Lực , ngươi thắng !”

“Đại Lực ca, ngươi dẫn theo với!”

Không ít tiểu xúm mặt y, theo y đặt cược, đồng thanh hô to: “Cứ theo Lưu Đại Lực mà đặt, thắng chắc!”

Ba ván tiếp theo, Lưu Đại Lực đặt cược cửa gì thì mở cửa đó, cứ như thể thần linh phù hộ.

lúc , một tên nhóc Đầu Vàng bước , vỗ n.g.ự.c : “Đại Lực , ván ngươi đặt gì, sẽ theo ngươi cửa Đại!”

Lưu Đại Lực lúc đ.á.n.h bạc đến đỏ cả mắt, tay run lên, trực tiếp móc mười lạng bạc khỏi . “Chát” một tiếng đặt lên bàn, khí phách ngút trời :

“Cửa Đại! Ván đặt cửa Đại!”

Xúc xắc rơi xuống, mở cửa “Tiểu”.

Mặt Lưu Đại Lực tối sầm , mười lạng bạc cứ thế tan biến như bọt nước. Y còn kịp phản ứng, tên nhóc Đầu Vàng hề hề xán vỗ vai y.

“Không cả, Đại Lực ca, vận may là thứ lên xuống thất thường mà, lúc ngươi liên tục thắng ba ván mà! Giờ cứ điều chỉnh , đặt tiếp là .”

Lưu Đại Lực nuốt nước bọt, mặt bàn trống rỗng, chút lui bước: “Ta đây... còn gì nữa.”

“Ây da, ngươi đừng hèn nhát chứ!” Tên nhóc Đầu Vàng đập đùi: “Ngươi chính là Thần Đổ trong mắt chúng , Đại ca mà bỏ , chúng đều mất chỗ dựa !”

Lại mấy bên cạnh hùa theo.

“Đại Lực ca, trong nhà ngươi chắc chắn vẫn còn chút gì đó chứ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-154.html.]

“Không nữa, thì đem nhà cửa thế chấp!”

đó đúng đó, nữa thì đem cả thê t.ử ngươi thế chấp! Dù ván ngươi nhất định sẽ gỡ vốn!”

“Đến lúc đó, lão nương và thê t.ử của ngươi sẽ ngươi bằng ánh mắt khác, ngươi chính là Thần Đổ của Lưu gia thôn chúng !”

Lưu Đại Lực những lời tâng bốc cho đầu óc choáng váng, nhưng lời đến miệng nuốt . Danh dự cho phép y lùi bước!

Y nghiến răng, quyết tâm, : “Không , ngày mai sẽ đến, sẽ mang theo Địa khế của nhà !”

Vương Đại Dũng bên cạnh liếc mắt hiệu cho một đàn ông bên cạnh, lập tức hì hì khuyên nhủ.

“Đại Lực ca, cần gì phiền phức như chứ? Ngươi tin tưởng chúng ? Thế nhé, ngươi cứ một tờ Khế ước vay nợ ở đây. Ừm, cả căn nhà, thê tử, cùng lão nương của ngươi lên đó.”

“Lỡ mà vấn đề gì... phỉ phỉ phỉ, sẽ vấn đề gì ! Đến lúc thắng , ngươi sẽ gỡ vốn thôi!”

Sắc mặt Lưu Đại Lực cứng , cả chút d.a.o động: “Căn nhà đó, là do phụ để …”

“Vậy ngươi càng đ.á.n.h cược một phen chứ!” Gã nhóc Đầu Vàng liếc mắt cợt : “Ngươi nghĩ mà xem, nếu thắng trở về, căn nhà nhân đôi, thê t.ử ngày ngày ăn thịt, lão nương ngươi cũng thể mặc lụa là gấm vóc!”

“Nếu ngươi đ.á.n.h cược, trở về vẫn sắc mặt họ. Bây giờ chỉ cần ngươi đặt một ván, chỉ cần thắng, ngươi chính là bậc trượng phu!”

Lưu Đại Lực nghĩ đến những chuyện vui mấy ngày nay, cùng với việc thê t.ử và lão nương coi thường , y nhắm mắt , hạ quyết tâm.

“Đại Dũng ca, lấy Khế ước vay nợ cho .”

“Tốt lắm!”

Cứ như thể chuẩn sẵn từ lâu, Vương Đại Dũng lập tức đưa Khế ước đến mặt Lưu Đại Lực.

Mấy cùng hò reo: “Đại Lực ca uy vũ! Đại Lực ca lợi hại! Đại Lực ca là bậc nam nhi!”

Lưu Đại Lực là loại chịu nổi việc khác tâng bốc , thổi phồng một hồi, đầu óc y choáng váng. Y căn bản thèm xem Khế ước gì, lập tức ấn tay điểm chỉ, vung tay lên: “Tiếp tục !”

Tên nhóc Đầu Vàng bên cạnh lớn hô: “Lão đại, thêm một trăm lạng bạc nữa, cho Đại Lực ca gỡ vốn!”

Người gọi là “Lão đại” giả vờ đau xót : “Trời ạ, hôm nay cái sòng bạc nhỏ của e là chịu tổn thất lớn đây! Đại Lực, cái vận may của ngươi thật tầm thường!”

đúng , hôm qua cũng như Đại Lực ca đây, cuối cùng đều gỡ vốn hết. Cuối cùng họ về nhà bằng cách nào !”

“Hê hê… Ha ha…”

Ở nhà, Lưu Lão Thái và Lưu Đại Tẩu đều cảm thấy lòng bất an.

“Nương, Đại Lực ngoài lâu như , nhỡ …”

Lưu Lão Thái cũng chút hoảng sợ, hiểu khi con dâu , bà càng thêm bất an, vội vàng : “Ngươi câm miệng cho lão nương!”

Hai đang lo lắng, bỗng nhiên mấy gã hung thần ác sát đến cửa, cả hai đều run rẩy, cẩn thận mấy .

“Lão đại, bảo căn nhà trông khí phách mà, quả nhiên sai.”

Mấy gã đàn ông lưu manh đầu, nghênh ngang bước sân nhỏ của Lưu gia.

“Các ngươi là ai? Đến đây gì? Đây là nhà !” Lưu Đại Tẩu lập tức mở lời.

“Ha ha ha, lát nữa thôi là nhà của chúng .” Tên một cách ngông cuồng.

Lưu Lão Thái chút khó hiểu, vẫn : “Các ngươi mau , thì con trai về là xong !”

“Ồ, bà Lưu Đại Lực ? Hắn hiện đang ở đổ phường chúng đấy, hai đến đó cùng chúng xem thử.”

Hai nương con xong đầu óc choáng váng, tiêu , cái tên nghìn đao xẻ thịt đ.á.n.h bạc !

“Không thể nào! Hắn thể đ.á.n.h bạc , bạc!” Lưu Lão Thái cuống quýt, bà con trai thua sạch hết tiền, lấy tiền mà đ.á.n.h bạc tiếp?

ngay đó, thấy tên thong thả :

“Lưu Đại Lực thì đúng là tiền thật. Thế nên, đem nhà cửa, cùng với thê t.ử và lão nương của , thế chấp cho đổ phường chúng .”

Loading...