Năm Đói Bị Ruồng Bỏ, Không Sao, Ta Có Lương Thực - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-11-21 06:33:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Đại Hổ lúc mới phản ứng , vội vàng đưa tay lau khóe miệng, chút ngây ngô :

“Duệ Duệ, con thể lén lút nhắc nhở Đại Hổ thúc thúc .”

Duệ Duệ ở bên cạnh bĩu môi, bất đắc dĩ : “Con nhỏ mà.”

Ý là do thúc phản ứng kịp, trách con.

Mọi , đang chuẩn giúp đỡ sơ chế tiểu long hà, nhưng thấy những cái càng lớn , ai nấy đều chút sợ hãi, ai dám tay .

lúc , ngoài cửa truyền đến một tiếng rên rỉ của Đường Như Ý, Thẩm Tôn vội vàng chạy xem.

Chỉ thấy Đường Như Ý mồ hôi đầm đìa, cõng một chiếc gùi siêu lớn, cả gần như đè gục, trong gùi nhét đầy ắp các thứ.

Thẩm Tôn vội vàng tiến lên, xót xa đỡ lấy chiếc gùi, đỡ nàng :

“Cô nương ? Dọn nhà ? Sao cõng nhiều đồ đạc thế ?”

Mặc dù nàng uống một chai cà phê đá trong hẻm, nhưng dọc đường cái nắng gay gắt, xách chiếc gùi đầy ắp đồ , Đường Như Ý quả thực mệt đến thở nổi.

Vừa nhà nàng tìm một chiếc ghế, phịch xuống, mệt đến thở dốc.

“Thẩm ... tiểu long hà đưa tới ?”

Thẩm Tôn chỉ góc sân: “Không đang ở chỗ đó .”

Nàng đầu , hai thùng tôm đang đặt bên cạnh giếng, trong lòng lập tức vui vẻ.

“Thẩm Tôn, mau gọi mấy đây, lát nữa ai rảnh thì đến giúp chà rửa tôm càng.”

Thẩm Tôn hề chần chừ, lập tức gọi con trai, con dâu , cả Lý Cường Quốc chân cẳng tiện lắm cũng gọi .

Hôm nay thúc Tôn trang viên bên nghiệm thu hàng hóa, đến giờ vẫn về, nhưng cũng gần đủ dùng , dù còn Lưu Đại Hổ và Đường Hữu Phúc giúp đỡ nữa.

“Cô nương, nàng nhiều tiểu long hà thế gì?”

“Lát nữa sẽ một nồi cho các ngươi nếm thử, xem thử mùi vị thế nào.” Đường Như Ý thở dốc, .

Hôm qua bọn họ thử một nồi ở nhà, chỉ là nồi đó thiếu một chút “phụ liệu linh hồn”. Hôm nay nàng dự định cải tiến nâng cấp, đó sẽ đưa đến tửu lầu bên thử xem.

Đường Như Ý vốn là chủ tử, chủ t.ử phân phó gì thì bọn họ nấy. Vì Thẩm Tôn cũng nhiều nữa, thấy nàng cầm bàn chải lớn, chà rửa tiểu long hà theo nhịp điệu, bà cũng theo.

Vốn dĩ còn nghĩ tiểu long hà cái càng to lớn như , trông vẻ đáng sợ, xử lý chắc chắn sẽ phiền phức, nhưng thực tế khi bắt tay mới phát hiện, chỉ cần bắt đúng góc độ, chà rửa cũng khá thuận tay.

Có kinh nghiệm ngày hôm qua, Đường Như Ý hôm nay càng thuận lợi hơn nhiều.

Thẩm Tôn một bên đang giúp cắt phụ liệu, lâu , một nồi tiểu long hà hương vị cay nồng nghi ngút khói lò. Đường Như Ý còn đặc biệt dán thêm vài chiếc bánh nướng bên mép nồi, trông đặc biệt hấp dẫn.

Một nồi tiểu long hà bưng lên bàn, mấy đều thèm đến mức hít hà nước miếng.

Lưu Đại Hổ tuy tối qua ăn qua, nhưng vẫn ăn thèm! Hơn nữa nồi hôm nay khác nồi hôm qua, chỉ tiểu long hà lớn hơn, bên trong còn thêm đậu phụ khô, váng đậu, củ sen, khoai tây thái lát... đủ loại kiểu cách.

“Mọi mau tới nếm thử, cảm nhận xem mùi vị thế nào!” Đường Như Ý gọi, mấy cũng chẳng còn bận tâm đến chủ tớ nữa, vội vàng tiến lên, cầm lấy tiểu long hà mà ăn.

chê tôm quá nóng, miệng thể xuống tay, , rau củ còn thơm hơn, hút nước canh, cay mà tươi, miệng bùng lên vị ngon.

Đường Như Ý một bên, gắp một ít rau củ cho miệng, c.ắ.n một miếng, mắt nàng sáng lên.

Nàng cảm thấy, hương vị nồi tiểu long hà thật tuyệt đỉnh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-doi-bi-ruong-bo-khong-sao-ta-co-luong-thuc/chuong-113.html.]

Nếu Vọng Nguyệt Lâu chịu hợp tác thì nhất, nếu ý cũng chẳng , nàng tự , nhất định cũng sẽ nổi tiếng!

Mấy đang bận rộn ăn tiểu long hà, chẳng ai để ý đến Đường Như Ý.

Nàng cũng nhiều, nhà bếp, thêm một nồi nữa, là hương vị tỏi băm.

Nàng nghĩ. Nếu Vọng Nguyệt Lâu cảm thấy thực đơn , nàng thể thử thêm một vài hương vị mới, ví dụ như vị muối tiêu!

Đường Như Ý cảm thấy, tiểu long hà thêm phụ liệu hỗ trợ, hương vị lập tức tăng lên một bậc.

Buổi chiều, nàng xách tiểu long hà xong, để Lưu Đại Hổ cùng, thẳng đến Vọng Nguyệt Lâu.

Đến cửa, Đường Như Ý trực tiếp vén tấm vải che chậu lên, nghênh ngang bưng một chậu lớn tôm càng đỏ au trong lầu, bước chân còn cố ý chậm .

Lưu Đại Hổ ở một bên thấy hành động , chút khó hiểu. Như Ý t.ử đây ? nghĩ , Như Ý t.ử gì cũng tính toán của nàng, cứ theo sát là .

Chưởng quỹ thấy nàng bước , lập tức mặt mày tươi rói, nhiệt tình nghênh đón. khi thấy cái chậu đầy ắp tôm càng đỏ au , y khỏi ngẩn , hỏi:

“Đường nương tử, nàng đây là... tiểu long hà?”

Đường Như Ý gật đầu: “Chưởng quỹ, hôm nay đến đây, chính là mời các vị nếm thử món ăn mới.”

Chưởng quỹ cúi đầu tiểu long hà trong chậu, Đường Như Ý, mặt lộ vài phần khó xử: “Đường nương t.ử , thứ tiểu long hà ... ở trấn thật ít bán, nhưng bán giá. Tửu lầu của chúng đây cũng từng thử , nhưng khách nhân căn bản mua, mùi vị , còn mùi tanh bùn đất.”

Ý của y là, Vọng Nguyệt Lâu bọn họ ý định động thứ nữa.

Đường Như Ý cũng vội, tủm tỉm đưa chậu tiểu long hà về phía Chưởng quỹ, :

“Chưởng quỹ, đây các ngươi thử qua ngon, nhưng, ngươi ngại nếm thử hương vị mang đến , thì ?”

Y cũng trực tiếp từ chối. Dù thứ mà Đường nương t.ử mang đến mỗi , mùi vị đều tồi, hơn nữa mùi hương từ trong chậu quả thật , tê tê cay cay, lập tức khơi dậy khẩu vị của .

Ngay cả vài vị thực khách đang chờ món ăn bên cạnh cũng nghiêng đầu hít hà, mũi suýt nữa dán , ai nấy đều nuốt nước bọt mà chậu tôm càng.

Đường Như Ý tùy tiện tìm một chiếc bàn, trực tiếp đặt đĩa tiểu long hà đỏ au đó lên.

Vài vị thực khách mũi thính bên cạnh sớm nhịn , lập tức vây , nịnh nọt:

“Cô nương, đây là tiểu long hà đúng ? Có thể cho lão hủ nếm thử một con ? Thơm quá mất, lão già suýt nữa mùi cho mê mẩn !”

Chưa đợi Đường Như Ý , một lão gia t.ử đột nhiên từ phía xuất hiện, mắt sáng rực, vui vẻ phụ họa:

đúng , mùi vị thơm quá , còn từng ngửi thấy tiểu long hà thể mùi vị !”

Đường Như Ý thầm mừng rỡ trong lòng. Cứ bảo mà, mùi hương ai mà chịu nổi chứ?

Nàng về phía Chưởng quỹ, thấy Chưởng quỹ cũng chút ngại ngùng, vội vàng :

“Không thành vấn đề, thành vấn đề! hôm nay Đường nương t.ử nhiều, chỉ thể mỗi thử một con thôi nhé!”

Lời dứt, kịp để Chưởng quỹ sắp xếp xong, nhóm thực khách ăn thử “xoẹt” một tiếng phắt dậy khỏi bàn, tự giác xếp thành hàng.

Đường Như Ý và Chưởng quỹ , Chưởng quỹ lập tức hiểu ý, vội vàng bảo tiểu nhị chia phát.

Chẳng mấy chốc, chậu tiểu long hà lớn đó thấy đáy, ngay cả nước canh cũng gần như vét sạch.

Đường Như Ý liếc mắt hiệu cho Lưu Đại Hổ bên cạnh, Lưu Đại Hổ hiểu ý, lập tức mở nắp thùng tiểu long hà lớn mà bọn họ mang đến, hương thơm nóng hổi nữa bay , đám đông vây quanh đều “Oa” một tiếng, ánh mắt dán chặt chiếc thùng.

 

Loading...