“Này, thấy bạn học Tô Yên giống loại bắt cá hai tay nhỉ.”
Trình Tinh Dương phun mặt một cái:
“Mày quên chuyện Khương ngộ độc cồn bệnh viện đêm qua ?”
Người nghĩ đến bộ dạng suy sụp và điên cuồng từng thấy của Khương, thở dài:
“ chỉ lỡ như thôi, lỡ như là hiểu lầm thì ? Cậu thấy Khương đối với phụ nữ nào mà hết lòng hết đau khổ như ? Hơn nữa, vẫn luôn cảm thấy mắt của Khương đến mức tệ như ?”
Người nọ thuận miệng một câu, khiến Trình Tinh Dương nhíu mày.
Nhìn bóng dáng Tô Yên biến mất ở khúc quanh cầu thang.
Trình Tinh Dương đột nhiên bước nhanh về phía , hướng về khu giảng đường.
Người nọ sững sờ:
“Này , ?! Không là thăm Khương ?”
Một bạn bên cạnh :
“Chắc là tìm bạn học Tô Yên ?”
“Lời lúc nãy, lọt tai ?”
“Chắc .”
Cửa lớp 11-3.
Tô Yên mới hô một tiếng báo cáo chuẩn .
Kết quả phía vang lên giọng của Trình Tinh Dương.
“Tô Yên!”
Khiến cô dừng bước, đầu .
Lúc , giáo viên đang giảng bài và một đám bạn học cũng đều .
Trình Tinh Dương tiện tay lấy một quyển vở và một cây bút bàn bên cạnh.
Viết một dãy lên giấy xé , trực tiếp nhét lòng Tô Yên.
Ánh mắt thành thục còn vẻ vui đùa, ngược mang theo một vẻ đánh giá:
“Số điện thoại của .”
Tô Yên cúi đầu liếc tờ giấy trong tay, đó mặt lộ một nụ nhạt.
Gió thổi qua, vén lên mái tóc vai cô.
Giọng vẫn mềm mại ấm áp:
“Cảm ơn.”
Trình Tinh Dương gật đầu, gì, theo con đường cũ trở về.
Tô Yên đầu , tất cả đều đang cô.
Hay đúng hơn là đều tò mò, tờ giấy trong tay cô, là điện thoại của ai?
Giáo viên gõ bục giảng:
“Được , chúng tiếp tục giảng bài.”
Tô Yên trở về chỗ , tờ giấy trong tay, một dãy lộn xộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-62-nam-chinh-trum-truong-co-diem-cuon-hut-61.html.]
Cô nhẹ nhàng nắm chặt.
Đợi đến khi tan học, khi một đám bạn học vây hỏi han, cô cầm điện thoại ngoài.
Gọi theo dãy tờ giấy.
Đầu dây bên vang lên lâu bắt máy.
Đợi một lát, cô gọi thứ hai.
Tiếng chuông điện thoại thứ hai cũng vang lên lâu.
Cô nắm chặt tờ giấy, cụp mắt một lúc.
Ngay lúc định buông điện thoại xuống, cuối cùng điện thoại cũng bắt máy.
Một giọng khàn khàn xen lẫn vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Ai?”
Tô Yên ở góc hành lang, giọng mềm mại:
“Khương Nhiên, là em.”
Sau khi cô lên tiếng, đầu dây bên lâu động tĩnh.
Tô Yên tưởng đối phương thấy.
Sau đó ngoan ngoãn thêm một câu:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Em là Tô Yên.”
Một lúc lâu , giọng khàn khàn đối diện:
“Có việc gì?”
“Chiếc ô của vẫn còn ở chỗ em, em nên trả cho như thế nào?”
Đối diện cảm xúc gì:
“Không cần trả, thì vứt .”
Tô Yên định gì đó nhưng thôi.
“Em, , ạ.”
Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Cô vốn định hỏi, hôm qua lời gì tổn thương khác .
giọng điệu của , hình như chuyện với lắm.
Hai chìm im lặng.
Tô Yên cầm điện thoại, lên tiếng:
“Em việc gì khác.”
Đối diện nặng nhẹ một tiếng:
“Ừm.”
Tô Yên cầm điện thoại, cúp máy.
Sau đó chằm chằm điện thoại của một lúc lâu, mới cất , lớp.