Mím môi:
“Anh chuyện tử tế . Nếu , hiểu đang nghĩ gì .”
Lông mi Quân Vực run rẩy, tay nắm chặt buông , giọng chậm rãi vang lên:
“Một món đồ chơi, khi thích thì tự nhiên thấy chỗ nào cũng , nếu thích nữa, thì, sẽ vứt bỏ.”
Hắn từng chữ một.
Mà Tần Tình Nguyệt đang quỳ đất, cơ thể lập tức cứng đờ.
Quân Vực ngẩng đầu Tô Yên, con ngươi đen thẳm, khóe môi nở nụ nhạt:
“Giữ , với vốn cũng cả, cũng .”
Hắn nhẹ bẫng, tim Tô Yên như kim châm, đau nhói trong giây lát.
Cô , nghiêm túc:
“Ý , đối với , chỉ là một món đồ chơi, ?”
Lúc , sự chú ý còn ở Tần Tình Nguyệt, mà tập trung hết những lời Quân Vực .
Tô Yên mím môi, :
“Anh cảm nhận , cũng chỉ thôi?”
Cô đang tức giận.
Giống như dụng tâm đối đãi, chỉ đang chơi đùa.
Quân Vực cúi đầu, như thể ngầm thừa nhận.
Sau đó, ngay lúc Tô Yên càng lúc càng tức giận, liền :
“Không ý em là , nếu , bảo cô đến tìm những lời đó.
Ý chính là đang , đừng để nước tới, em tùy thời đều thể cần .”
Hắn cúi đầu đó, thể cứng đờ, chậm rãi hết.
Tô Yên im lặng.
Bảo cô những lời đó?
Bảo ai?
Cô nào?
Cô nhắm mắt .
Nghĩ đến lúc ăn cơm, thất vọng và khổ sở những lời .
Hóa , là mượn danh nghĩa của cô để gì đó.
Chả trách cứ luôn như .
Tô Yên gì, nhưng tầm mắt liếc về phía Tần Tình Nguyệt đang quỳ đất.
Còn Tần Tình Nguyệt thì cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Cô dập đầu Tô Yên một nữa:
“Thiếu gia, , ...”
Tô Yên im lặng một lát.
“Ngươi lui xuống .”
Giọng nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-460-to-tieu-gia-la-nu-sinh-56.html.]
Tần Tình Nguyệt như c.h.ế.t lặng.
Cuối cùng, cô vẫn dậy, thất thểu nhục nhã rời .
Tô Yên Quân Vực:
“Cô với những gì, đều tin hết?”
Quân Vực ngẩng đầu Tô Yên:
“Đương nhiên là tin.”
“Vậy còn lặp cho ?”
“ , chính là thấy Tiểu Ngoan để tâm đến khác. Đặc biệt là khi cô độc chiếm em.”
Lần , Quân Vực che giấu nữa.
Nói thẳng suy nghĩ của .
Tô Yên Quân Vực, thắc mắc:
“Độc chiếm ?”
Quân Vực đưa tay ôm lấy cô, thoáng cái đè cô lên ghế quý phi:
“Ừ, ánh mắt cô em, khiến chán ghét. Tiểu Ngoan đừng với là em phát hiện .”
Tô Yên im lặng.
Quân Vực rũ mắt, ánh mắt dừng đôi môi đỏ mọng:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Những lời cô với , đương nhiên là tin.
câu cuối cùng của cô , rằng khi em thích nữa, sẽ tiện tay vứt bỏ , đau lòng.
Ta chính là Tiểu Ngoan vứt bỏ ở đó.
Tiểu Ngoan cũng đầu mà bỏ , nguyên nhân là vì chịu ăn đồ ăn Tần Tình Nguyệt .”
Quân Vực bắt đầu lật nợ cũ, hơn nữa còn oán thán dồn dập.
Tô Yên ngơ ngác.
Hử?
Đồ ăn?
Hử?
Cô vứt bỏ ?
Mấy chuyện liên quan gì đến chứ?
Cho đến khi ký ức dần dần ùa về.
À, hóa chịu ăn, là vì đó là do Tần Tình Nguyệt ?
Nhớ , cô cái vẻ mặt như thể phụ nữ phụ bạc, vứt bỏ khi chơi đùa của Quân Vực...
Cô định giải thích:
“ nghĩ đến mức đó...”
Lời cô còn xong.
Quân Vực chặn họng:
“Em quan trọng nhất ? Lại vì đồ ăn cô gái , liền ném ở đó, câu ‘quan trọng nhất’ của Tiểu Ngoan rốt cuộc đáng giá mấy phần?”