Nếu thiếu gia ... giống như bây giờ.
Túc Cửu Từ liền giống như một món đồ chơi vứt bỏ, chỉ thể đó mà gì .
Cho nên câu cuối cùng của cô , chắc chắn đ.â.m trúng tim Túc Cửu Từ.
Yêu quá sâu, ngược sẽ còn đường lui, còn chủ quyền.
Thời gian trôi qua từng chút.
Mặt trời cũng dần lặn, trời xẩm tối.
Tô Yên ngả ghế quý phi, nhắm mắt.
Một lát , Hồng Đậu chạy tới, cúi đầu :
“Thiếu gia, Túc vẫn chịu dùng bữa.”
Tô Yên mím môi:
“Hắn ăn, cũng hết cách.”
Giọng nhàn nhạt, chút gợn sóng.
Trông như hề để tâm.
Chỉ là một lát , cô :
“Mang thức ăn đó , đổi đợt khác, xem ăn .”
Hồng Đậu há miệng, định nhắc thiếu gia.
Đây là đợt thức ăn thứ ba ngài cho đổi ạ.
Túc ăn, thì, thì đổi bao nhiêu cũng vô dụng mà?
Hồng Đậu hai con cứng đầu .
Một thì đờ bên như tượng đá, một lời.
Một thì đây nhắm mắt, vẻ mắt thấy tim phiền.
Hồng Đậu nhỏ giọng :
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Thiếu gia, vị Túc ... cả ngày nay ăn gì ạ? Giờ ngài cũng ăn, là... em đổi mấy món thanh đạm bưng qua cho ngài nhé?”
Tô Yên , mí mắt khẽ động.
Trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng.
Khi Hồng Đậu thấy thiếu gia mãi lên tiếng, định đổi đợt thức ăn nữa bưng qua.
Thiếu gia đột ngột mở mắt.
Ngài từ ghế quý phi bật dậy.
Không lời nào, cứ thế về phía phòng .
Hồng Đậu hành động đột ngột của thiếu gia dọa hết hồn.
“Thiếu, thiếu gia??”
Vừa gọi, cô vội đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-456-to-tieu-gia-la-nu-sinh-52.html.]
Khi cô mím môi bước phòng.
Nhìn thấy Quân Vực đang cúi đầu đó, vẫn y tư thế lúc cô rời .
Cái vẻ cô độc một bóng , cái nỗi khổ sở thành lời .
Khẽ đ.â.m tim cô một cái.
Hàng mày đang nhíu chặt của cô giãn .
cơn giận chuyển thành bực bội.
Cô thích trông như thế .
Cũng tại , chỉ là thích.
Chỉ là bộ dạng của , chính cô cũng sẽ buồn theo.
Thứ tâm tư khó hiểu khiến cô trở nên bực bội.
Khác hẳn với cái kiểu bồn chồn bực bội ghét phiền đến nghiến răng nghiến lợi như hôm trời mưa.
Đó là một kiểu bực bội rối rắm, ôm một cái đ.á.n.h hai phát.
Tô Yên cất bước, đến mặt .
Quân Vực ngẩng đầu, cô, thần sắc chút hoảng hốt.
Dường như qua một lúc lâu, mới nhận mặt là Tô Yên.
Hắn lập tức cúi đầu, khóe môi nhếch lên nụ nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt trông yếu ớt vô cùng.
Lông mi run lên, giọng chậm rãi vang lên:
“Là, đến đuổi ?”
Hắn đợi một lát, thấy cô trả lời.
Liền chậm rãi tự dậy.
Cơ thể chao đảo, vịn bàn mới dần vững.
Hắn vẫn nhạt như , vô hại yếu ớt, nhưng lời xoáy tim gan khác:
“Ta, đây.”
Dứt lời, liền hướng cửa.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cuối cùng Tô Yên vẫn kéo .
Cô nhắm mắt, siết tay càng lúc càng chặt.
Kéo về chỗ , ép xuống.
Tô Yên sờ thử thức ăn bàn, vẫn còn ấm.
Cô kéo một món thanh đạm qua.
Cô xuống chiếc ghế bên cạnh, cất tiếng hỏi:
“Tự ăn, đút?”