“Thích.”
“Thích bao nhiêu?”
“Rất thích.”
Câu trả lời dường như sắc mặt Quân Vực tươi lên một chút, hỏi nghiêm túc:
“Vậy, yêu ?”
Tô Yên im lặng.
Cô chỉ , trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Yêu?
Sự im lặng , khiến cơ thể Quân Vực lập tức cứng đờ.
Hắn đưa tay, xoa đầu Tô Yên, giọng nhẹ:
“Tô Yên yêu , ?”
Tô Yên vẫn im lặng.
Hắn rũ mi mắt xuống, sắc mặt càng lúc càng trắng.
Nở một nụ tự giễu, như thể đang nhạo chính :
“Muốn quá nhiều, quả nhiên sẽ gặp báo ứng mà.”
Tô Yên lên tiếng:
“Không buồn ngủ ?”
Cô cứng nhắc đ.á.n.h trống lảng.
Quân Vực cô thật sâu mấy lượt, nhắm mắt .
Môi mỏng nở nụ nhạt, phảng phất năm tháng tĩnh lặng:
“Ngủ.”
Chỉ là, lớp chăn mỏng.
Vòng tay ôm Tô Yên, siết thật chặt.
Tuyệt đối cho cô cơ hội trốn thoát dù chỉ trong nháy mắt.
Tô Yên giường, mở to mắt lâu.
Cuối cùng, cô cũng nhắm mắt .
Khi gặp những chuyện vượt quá phạm vi lý giải của , cô sẽ chọn cách im lặng.
Bởi vì , nên trả lời thế nào.
Cô hiểu rõ sự khác biệt giữa thích và thích.
Cũng hiểu sự khác biệt giữa thích và thích.
mà, yêu?
Rất thích, là yêu ?
Vậy cô thích bao nhiêu?
Không .
Cho nên thể trả lời.
Có lẽ, nếu Quân Vực hỏi cô nghiêm túc như .
Cô sẽ gật đầu qua loa.
ánh mắt chăm chú đó của , cô im lặng.
Ôi, khó quá.
Nghĩ ngợi, Tô Yên vốn ngủ một giấc, nhắm mắt, ngủ .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Chờ đến khi cô tỉnh nữa.
Phát hiện chỉ còn một .
Vị trí bên cạnh lạnh ngắt.
Có lẽ rời khá lâu.
Cô rời giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-448-to-tieu-gia-la-nu-sinh-45.html.]
Bước xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề ngoài.
Đẩy cửa thì thấy Hồng Đậu.
Hồng Đậu thấy tiểu thiếu gia của tỉnh, vội vàng tiến lên:
“Thiếu gia, ngài... khỏe ạ?”
Tô Yên cô :
“Không .”
Nói xong, cô về phía , đảo mắt một vòng tìm .
Hồng Đậu chú ý thiếu gia đang gì, sự chú ý của cô đều dồn cả Tô Yên.
Thấy Tô Yên đó một hồi lâu, cô nhịn :
“Thiếu gia, là ngài nghỉ ngơi một lát ạ?”
Tô Yên lắc đầu:
“Không mệt.”
“Vậy Hồng Đậu nấu cho ngài bát cháo bổ khí nhé?”
Tô Yên thắc mắc:
“Tại bổ khí?”
Hồng Đậu đỏ mặt lên:
“Thì... đêm qua thiếu gia ngài vất vả .”
“Rốt cuộc cô đang gì ?”
Tô Yên cảm thấy hai họ chuyện ông gà bà vịt.
Hồng Đậu ngượng ngùng vặn vẹo:
“Một giờ , em thấy... thấy Túc Cửu Từ từ phòng ngài .”
Tô Yên gật gật đầu:
“Vậy, ?”
Hồng Đậu chỉ về phía đình hóng gió:
“Túc Cửu Từ về phía bụi hoa bên ạ.”
Tô Yên về phía bụi hoa, dường như, bên trong thật sự một đang .
Chỉ là rõ.
Cô gì thêm, chỉ cất bước về phía đó.
Quân Vực cũng phát hiện cô.
Hắn yên tại chỗ, cứ thế cô.
Tô Yên ngủ một giấc, đến tận trưa.
Nhìn đồng hồ, cũng đến giờ ăn trưa .
Cô bụi hoa.
Lên tiếng:
“Đang xem gì ?”
Quân Vực im lặng hồi lâu, dời tầm mắt , rũ mắt xuống, cô nữa:
“Không gì.”
Hắn trả lời hờ hững.
Tô Yên gật đầu:
“Ăn cơm ?”
“Không đói.”
“Vậy... là định ?”
Cô hỏi.
Quân Vực bỗng ngẩng đầu, đôi môi mỏng còn nhạt như , mà mím chặt .