Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi - Chương 447: Tô tiểu gia là nữ sinh 44

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:55:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng... Tô Yên tin .

 

Còn xoa cho .

 

Chẳng thèm để ý đến nó...

 

Tiểu Hồng hung hăng xông , hậm hực lượn .

 

Lại chui bụi hoa, há miệng rộng c.ắ.n loạn xạ một hồi.

 

Cổ Vương... Ngươi chừng nào mới tỉnh a...

 

Tô Yên và hùa bắt nạt ...

 

Tiểu Hồng nhớ Cổ Vương.

 

Tiếc là, đồng chí Cổ Vương vẫn đang say ngủ.

 

Trong khuê phòng Tô Yên.

 

Hơn nửa trọng lượng của Quân Vực đều đè lên Tô Yên.

 

Hắn nhắm mắt, cơn đau trong cơ thể dường như thực sự dịu nhờ cái xoa của cô.

 

Tô Yên ngoan ngoãn yên tại chỗ.

 

Lại thêm một lúc lâu.

 

Quân Vực bộ dạng nghiêm túc của cô cho bật .

 

“Tiểu Ngoan, ngủ.”

 

“Ồ, .”

 

Tô Yên gật đầu, dìu lên giường.

 

Chỉ là cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, buông .

 

Tô Yên bên mép giường thắc mắc:

 

“Không ngủ ?”

 

“Muốn ngủ cùng Tiểu Ngoan.”

 

Giọng nhàn nhạt mang theo hi vọng.

 

Tô Yên do dự một thoáng.

 

còn chút việc .”

 

Ngay lập tức, Quân Vực rũ mi mắt xuống, trông bộ dạng vô cùng mất mát.

 

Sắc mặt dường như càng thêm yếu ớt.

 

Hắn hé miệng, một lúc lâu :

 

“Được.”

 

Hắn đáp.

 

Hắn đó, thêm lời nào.

 

Tay cũng từ từ buông lỏng.

 

Nhắm mắt , dường như thể tự ngủ.

 

Chỉ tiếng Tô Yên chậm rãi về phía cửa phòng.

 

Sau đó, cửa phòng đóng .

 

Rồi đó, cô trở , ngoài.

 

Mà là lên giường.

 

bên trong, vén chăn chui .

 

Gần như ngay khi cô chui chăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-447-to-tieu-gia-la-nu-sinh-44.html.]

Cơ thể đang căng cứng của Quân Vực lập tức thả lỏng.

 

Nếu Tô Yên bỏ ngoài, sẽ thế nào nhỉ?

 

Hắn tưởng tượng hình ảnh đó trong đầu, lập tức gạt .

 

Hắn sẽ để cô , càng đừng là bỏ rơi .

 

Nghĩ , mở mắt .

 

Con ngươi đen nhánh ánh lên vẻ vui sướng.

 

Tô Yên tự giác rúc lòng n.g.ự.c , ôm lấy .

 

Rồi :

 

“Được , ngủ .”

 

Quân Vực ôm cô, nhắm mắt nghĩ.

 

Đừng thể ở bên cô hai năm, cho dù là một tháng, cho dù đau c.h.ế.t, cũng cam tâm tình nguyện.

 

Vì thế, cất tiếng hỏi:

 

“Tiểu Ngoan với như ?”

 

Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, nhất thiết câu trả lời.

 

Tô Yên đáp lời.

 

“Anh cũng tự thương, từ phong ấn để cứu . Đối với , là điều nên .”

 

Ngày hôm đó, trong đêm mưa đó.

 

Cô suýt nữa những chuyện thể kiểm soát.

 

Khác với đêm mưa , , lẽ là do hình ảnh kích thích.

 

Khiến ký ức quá khứ ngừng ảnh hưởng cô, những việc mất kiểm soát ngoài lý trí.

 

Ngay lúc cô càng lún sâu đó, Quân Vực xuất hiện.

 

Hắn cứu cô khỏi thế giới của riêng .

 

Giúp cô dần dần khôi phục lý trí.

 

Mang cô rời , khiến cô an lòng.

 

Hắn từng một lời nào về những chuyện .

 

như .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Cho nên, đối với , là điều nên .

 

Mà Quân Vực, khi Tô Yên xong, trong mắt xẹt qua một tia cảm xúc.

 

Một lúc lâu , mở miệng, giọng chút kỳ lạ:

 

“Tiểu Ngoan với , chỉ vì cứu em, như , mà thôi ?”

 

Tô Yên đáp:

 

“Anh cũng với .”

 

“Còn gì nữa ?”

 

Mỗi câu cô , sắc mặt Quân Vực dường như ảm đạm vài phần.

 

Tô Yên im lặng.

 

Còn gì nữa ?

 

Anh còn gì nữa?

 

Quân Vực thấy cô im lặng, vòng tay ôm cô thoáng siết chặt.

 

“Tiểu Ngoan, em đối với là cảm giác gì?”

 

 

Loading...