Sáng sớm.
Trời sắp hửng.
Hậu hoa viên Tô gia.
Một con mãng xà hoa văn đen đỏ lẫn lộn trong bụi hoa, im nhúc nhích.
Khi một con bướm xinh đậu đóa hoa non mềm sớm mai.
Đập đập cánh.
Bỗng nhiên, một cái đầu rắn thật lớn xuất hiện ngay mắt.
Nó há miệng rộng.
Rắc một tiếng.
Cả đóa hoa xung quanh cũng đớp xuống.
Thế mà, con bướm thoát .
Nó bay lượn mắt con rắn, như thể đang trêu ngươi.
Con rắn độc phục, đuổi theo con bướm.
Sáng sớm tinh mơ, Tiểu Hồng chạy loạn khắp bụi hoa, bụi hoa đương nhiên tàn phá một trận.
Cho đến khi, ở bức tường bên cạnh nó.
Có trèo tường nhảy xuống.
Tiểu Hồng chợt khựng .
Đôi mắt rắn chằm chằm nọ từ xa.
Lè cái lưỡi đỏ tươi.
Người , nó nhận .
Chính là gã đàn ông hôm nọ ôm Tô Yên rời , bỏ mặc nó ở đó.
Hắn chậm, nhưng mục đích rõ ràng, chính là về phía phòng Tô Yên.
Dù thì ở hậu viện , cũng chỉ một phòng của Tô Yên.
Tiểu Hồng cúi đầu, liếc thể uy vũ hùng tráng của .
Sau đó, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, uốn lượn rắn tiến về phía .
Lưỡi rắn đỏ tươi thè .
Phát tiếng tê tê tê tê tê.
Thấy nọ sắp đến cửa phòng Tô Yên, Tiểu Hồng tăng tốc, lập tức lượn tới cửa phòng.
“Tê tê tê tê tê!”
Tô Yên tỉnh, ngươi !
Người đàn ông con mãng xà đột nhiên xuất hiện mắt, bước chân dừng .
Quân Vực nhướng mí, con ngươi đen nhánh sâu thẳm.
Một lúc lâu , nở nụ nhạt:
“Vết thương đuôi ngươi lành ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-445-to-tieu-gia-la-nu-sinh-42.html.]
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Giọng điệu như quan tâm, khiến Tiểu Hồng thấy dễ chịu.
Lập tức quên mất mục đích đến đây.
Tiểu Hồng quẫy đuôi.
“Tê tê tê tê tê.”
Theo đó, nó nâng cái đuôi của lên như thể khoe khoang.
Đuôi rắn thật , còn một vết thương.
Quân Vực , vươn bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng:
“Ta xem nào.”
Hắn nhạt, vẻ mặt vô hại, sắc mặt tái nhợt, giống như chỉ cần Tiểu Hồng c.ắ.n nhẹ một cái là c.h.ế.t ngay.
Kết quả, Tiểu Hồng chẳng chút đề phòng, vui vẻ đưa đuôi qua.
Dù , cùng mắt thẩm mỹ với nó, thấy đuôi nó , từ đến giờ cũng chỉ con mắt .
Quân Vực nắm lấy chóp đuôi rắn, nhấc lên nhấc xuống.
“Béo.”
Tiểu Hồng vênh váo đắc ý.
Đó là đương nhiên, Tô Yên nuôi nó .
Năm ngón tay Quân Vực đan , nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hắn cúi đầu cái đuôi, cất tiếng hỏi:
“Đi theo Tô Yên lâu nhỉ, hết đời đến đời khác, thật khiến ... ghen tị đấy.”
Hắn vẫn nhạt như thế.
Chỉ là lực nắm cái đuôi càng lúc càng mạnh.
Tiểu Hồng thâm ý, còn tưởng đang khen.
Lè cái lưỡi đỏ tươi:
“Tê tê tê tê tê... Tê tê tê tê tê!! Hự!!”
Một cơn đau nhói truyền đến từ đuôi.
Chỉ thấy chỗ Quân Vực nắm chặt bắt đầu bốc lên khói đen.
Một cơn đau thấu tim từ chóp đuôi truyền đến lồng ngực.
Tiểu Hồng đang vênh váo, lập tức xìu xuống.
Ầm một tiếng, đầu rắn gục xuống đất.
Quân Vực nắm cái đuôi rắn, ngẩn một lát, cảm thấy chẳng gì thú vị.
Mỉm , buông tay.
Rồi chậm rãi lên tiếng:
“Xin , mạnh tay, đau đuôi ngươi .”
Nói xong, tiện tay quẳng , bước qua Tiểu Hồng về phía phòng Tô Yên.