Hiện giờ, trời quang mây tạnh, cơn mưa hôm qua cũng ngừng. Mọi thứ trở bình thường. Tô Yên cũng tự nhiên khôi phục dáng vẻ thường ngày. Cô nghi hoặc: "Tại ngươi ngoài ?"
Quân Vực nhướng mày: "Ta thể ngoài ?"
"Không , tại đột ngột như ?"
Đầu Quân Vực gác lên vai cô: "Có lẽ, Tiểu Ngoan quá nhớ , cảm động trời cao, liền thả gặp ngươi một ."
Tô Yên: "…"
Quân Vực thấy Tô Yên gì, hỏi: "Tiểu Ngoan nhớ ?"
Tô Yên: "…" Người , cũng nhốt lâu quá , cảm giác... yếu ớt nhiều ? Nhìn xem bây giờ, cô gì cả, mà cứ như bắt nạt .
Còn nữa… tư thế của hai họ. Tuy rằng mặc áo ngủ, nhưng ôm ngủ. Họ bao lâu gặp? Hai vạn năm?? Dường như, gặp mặt một chút xa lạ nào. Tuy rằng, cô cũng bài xích là .
Tô Yên vẫn luôn im lặng thất thần. Trong mắt Quân Vực lóe lên một tia sáng. Ngữ điệu nhẹ nhàng: "Tiểu Ngoan đang nghĩ gì ?"
Tô Yên: "…Có nhốt vạn năm , nghẹn hỏng ."
Quân Vực sững sờ: "…" Sau đó khẽ: "Vì như ?"
"Ngươi như thế." Tô Yên những vòng vo như Quân Vực. Đặc biệt là khi đối mặt với , càng ít phòng , hỏi gì nấy.
Quân Vực chút tò mò: "Ta trông thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-436-to-tieu-gia-la-nu-sinh-33.html.]
Tô Yên im lặng một thoáng, đó yên lặng : "Vì bảo vệ sông Vong Xuyên răn dạy ngươi, ngươi liền khuấy đảo nước Vong Xuyên, khiến nó chảy ngược lan tràn, bảo vệ thiên trừng. Bây giờ vẫn còn đang chịu đựng nỗi đau sét đánh."
Quân Vực ngẩn , đó nhạt, cứ ôm cô, cô kể tội. Duỗi tay, xoa xoa đầu cô, ừm, tóc thật mềm mại.
Tô Yên tiếp tục: "Còn nữa, ngươi còn đ.á.n.h Minh Vương." "Còn lật tung Luân Hồi Đạo. Còn …"
Quân Vực nhạt lên tiếng: "Tiểu Ngoan, những chuyện cũ năm xưa đó sắp quên hết ." Tô Yên khẽ mím môi, quên, là cô tiếp.
Tiếp theo, Quân Vực quấn lấy, than thở một tiếng: "Ở chỗ ngươi, luôn là chịu oan ức. Cho nên, ngươi đối xử với một chút."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tô Yên nữa im lặng. Hồi lâu, chậm rì rì: "Lúc mới lên Cửu Trọng Thiên, còn , ngươi bắt gọi tên ngươi." Gọi đúng thì cứ bắt gọi mãi.
Lúc cô mới lên Cửu Trọng Thiên, chỉ vài câu đơn giản. Nào gặp Quân Vực, hai vì một chuyện, dây dưa với . Sau đó quen , cứ một mực bắt cô gọi tên . Khổ nỗi, cô . Chỉ gọi 'Cá'.
Thế là kéo lấy, lặp lặp hết đến khác. Miệng lưỡi đều mòn cả , vẫn gọi. Phát hiện cô thật sự phát âm 'Quân'. Liền gọi là Cá. Sau , nhiều hơn, liền gọi là Cá Lớn.
Lúc mới bắt đầu, hễ gọi như , còn sửa cho cô. Sau , cô sửa , gọi là Quân Vực, ngược . Cứ một mực bắt cô tiếp tục gọi là Cá Lớn.
Thời gian lâu , sớm quen với cách xưng hô . Sẽ ai , cái biệt danh , chỉ là vì Tô Yên, đầu chín vị Chủ Thần, lúc đó năng khó khăn, nên đơn giản hóa cho cô.
Trong phòng, hai ôm ấp ngủ chung, kể lể những việc ác Quân Vực năm đó. Mà ngoài cửa nhà Túc Cửu Từ, đang ầm ĩ cả lên. Vì ? Tô Giang vác mã tấu đến tìm Túc Cửu Từ. Cứ một mực đòi gặp mặt. Không gặp, liền định xông .
Tả Lãnh chỉ thể khuyên can mãi, cũng dám cản cứng. Rốt cuộc, lão đại của mới 'ngủ' với em trai nhà . Chỉ cần là bình thường em trai bảo bối 'ngủ', ai thể chịu đựng ??