Tô Yên giơ tấm thẻ bài trong tay lên, nghi hoặc hỏi: "Đây là cái gì?"
Tần Tình Nguyệt khối ngọc bài , trong mắt cảm xúc dâng trào thành nỗi hận mãnh liệt. May mà, cô cố gắng kiềm chế. Sau đó, giọng khàn khàn, từng chút từng chút giải thích cho Tô Yên: "Bài săn."
"Hử?" Tô Yên hiểu.
Tần Tình Nguyệt liền giải thích cẩn thận hơn một chút: "Con mồi mang theo thẻ bài." Mỗi bọn họ đều sẽ mang một tấm thẻ bài, mang thẻ bài, gọi là con mồi.
Sẽ chuyên chơi trò 'săn thú'. Mỗi khi b.ắ.n trúng, bắt một , liền sẽ tháo thẻ bài của họ xuống. Con mồi rơi tay , đùa bỡn thế nào, kết cục , do kẻ săn quyết định. Những treo thẻ bài , đều còn là , chỉ là một con quái vật thể chạy thể nhảy, chờ đợi, đ.á.n.h c.h.ế.t mà thôi.
Tô Yên xong lời Tần Tình Nguyệt, lắc lắc tấm ngọc bài trong tay: "Còn giống như ngươi?"
Vẻ mặt Tần Tình Nguyệt thoáng đờ đẫn, đó lộ nụ tang thương: "Quá nhiều, nơi đó nhốt bao nhiêu ."
Nhớ ngày xưa, vốn dĩ cô cũng là con gái nhà lành. Đọc đủ thi thư, khao khát thế giới . Sau đó thì ? Sau đó, chỉ là cùng bạn bè xem hoa sơn nở rộ núi. Lại theo dõi, bắt cóc đến đây. Từ đó, cuộc sống địa ngục mở .
Tô Yên nắm thẻ bài im lặng. Ngón tay chậm rãi chạm thẻ bài. Từng chút từng chút, cảm nhận sự lạnh lẽo của tấm thẻ. Lại một nữa chìm hồi ức.
Túc Cửu Từ mấy hứng thú với những thứ . Ngược ánh mắt dừng Tô Yên, bộ dạng liên tiếp thất thần của cô. Đôi mắt phượng một mí nheo . Cộc cộc, đầu ngón tay gõ lên bàn. Phát âm thanh. Thật lâu .
Hắn lên tiếng: "Tô tiểu thiếu gia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/chuong-426-to-tieu-gia-la-nu-sinh-23.html.]
Tô Yên ngẩng đầu, thoáng mờ mịt, đó về phía Túc Cửu Từ. Túc Cửu Từ cô từng câu từng chữ: "Suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên lắc đầu: "Không nghĩ gì cả."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Túc Cửu Từ nữa. Ngoài cửa Tả Lãnh đợi hồi lâu. Với vị trí hiện tại của Túc Cửu Từ, thể là nhàn rỗi như . Hàng đống công việc còn đợi xử lý.
Thấy sắc trời bên ngoài sắp tối. Lão đại thế mà vẫn ý định . Khiến Tả Lãnh do dự một chút, vẫn gõ cửa nhắc nhở: "Lão đại, phía tây đợi hồi lâu."
Túc Cửu Từ chuyện, chỉ Tô Yên. Chỉ là qua một lúc lâu, vẫn thấy Tô Yên gì. Rốt cuộc cũng dậy, ngoài.
Trước khoảnh khắc rời , Túc Cửu Từ xoa xoa đầu Tô Yên, lên tiếng: "Nếu gì, tìm trai ngươi hoặc là... tìm . Nhớ ?"
Tóc Tô Yên một nữa xoa rối tung. Cô chớp chớp mắt, chuyện. đầu ấn xuống gật gật.
Như , Túc Cửu Từ mới rời . Trong phòng, chỉ còn Tô Yên đang , và Tần Tình Nguyệt đang quỳ đất. Hai ai chuyện. Một vệt nắng tà xuyên qua khe hở chiếu , rọi lên hai . Lại một ảo giác về năm tháng dài đằng đẵng.
Đợi đến khi mặt trời dần lặn về tây, sắc trời bên ngoài tối sầm . Rất lâu , một tiếng của Tô Yên, chậm rãi, giọng nhàn nhạt: "Ngươi báo thù ?"
Tần Tình Nguyệt bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên. Cô nắm chặt tay, Tô Yên, như thể thấy ánh sáng. "Muốn." Giọng khàn khàn, mang theo sự kiên định và hận thù.