Thái tử tựa như lơ đãng nói: “Quên nói với bệ hạ, cổ độc trên người cô đã giải rồi, Càn Thanh Cung này dù có bao nhiêu hương độc, cũng không có tác dụng gì với cô nữa.”
Con ngươi Thuần Minh Đế co rút kịch liệt, câu nói đó gần như đã rút đi xương sống của ông ta, cả người không khống chế được mà bất lực ngồi bệt xuống, miệng lẩm bẩm: “Sao có thể, ngươi… là Lư Túc nói cho ngươi biết? Sao ông ta lại nói cho ngươi biết…”
Dù Lư Túc có khai ra hết mọi chuyện, cũng không cần thiết phải cắt đứt đường lui hoàn toàn. Cổ độc là con át chủ bài cuối cùng của ông ta, chỉ cần Thái tử bị kích động mất kiểm soát, c.h.ế.t bất đắc kỳ tử ở Càn Thanh Cung, mọi chuyện vẫn còn đường xoay chuyển.
Hôm nay ông ta đã đốt rất nhiều hương liệu trong cung, nhiều gấp mấy lần ở chùa Bát Nhã, một khi Thái tử bước vào Càn Thanh Cung, tuyệt đối không có khả năng sống sót đi ra!
Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, Thái tử lại giải cổ trước…
Thái tử cười khẽ: “Thúc phụ nhân từ, muốn cho cô làm quỷ cũng phải hiểu rõ. Còn cô thì ngược lại, chuyện bệ hạ nghĩ không thông, cứ để xuống hoàng tuyền mà từ từ nghĩ vậy. Có điều không biết dưới nên đất kia, mấy vạn vong hồn tướng sĩ có thể tha thứ cho thúc phụ không.”
Hoàng hậu khóc lóc thảm thiết quỳ trên đất dập đầu, cầu xin hắn tha mạng.
Mặt Thuần Minh Đế trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, môi run rẩy nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi cho ta một cái thống khoái đi.”
Thái tử lạnh lùng nói: “Cô từ nhỏ đã mất song thần, bệnh tật giày vò hơn hai mươi năm trời, đại thù còn chưa báo, bệ hạ muốn c.h.ế.t thống khoái như vậy, chẳng phải là quá hời rồi sao?”
Sắc mặt hắn nghiêm nghị, thu lại chút ý cười cuối cùng, nói từng chữ từng chữ: “Cô muốn hai người các ngươi bị lăng trì từng đao từng đao, cho đến khi giọt m.á.u cuối cùng chảy cạn.”
Trong một đêm, hoàng quyền thay đổi.
Giang sơn xã tắc cuối cùng cũng trở về tay chủ nhân thực sự của nó, trăm việc đều chờ được khôi phục, tất cả những người liên quan đều đang chờ đợi sự trừng phạt thích đáng.
Ánh bình minh xuyên qua lớp sương mù dày đặc, chiếu sáng cảnh m.á.u me và tiêu điều khắp thành, đồng thời chiếu sáng cả những mái ngói lưu ly lấp lánh trên đỉnh Tử Cấm Thành.
Vân Quỳ nằm trên sập, nghe tiếng c.h.é.m g.i.ế.c kinh hồn bạt vía cả đêm, mãi đến sáng bên ngoài mới yên tĩnh lại. Sau khi nghe người hầu báo tin tốt, nàng mới nhợt nhạt thiếp đi một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-249-end.html.]
Nàng mơ thấy điện hạ tự tay gi.ết ch.ết kẻ thù, người mặc long bào, phía dưới hô vạn tuế vang dội. Tiếng sóng trào ấy như tiếng trống rung, vang vọng khắp trời và không ngừng đập sâu vào màng nhĩ.
Nàng còn mơ thấy điện hạ đến tìm nàng. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh đen, cổ độc đã giải, vẻ dữ tợn trên mặt mày đã tan đi, ánh mắt trong veo, không khí trong lành.
Nàng vẫn còn chìm đắm trong niềm vui trong mơ, đột nhiên có một cái búng nhẹ nhàng rơi xuống trán nàng, khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
Trước mặt là một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng nhìn kỹ lại vẫn có chút khác biệt.
Giống như nàng thấy trong mơ, mặt mày sáng sủa trong veo, tựa như suối nguồn trên núi, không thấy một chút khói mù nào.
Nàng mừng rỡ kêu lên: “Điện hạ? Ngài giải quyết xong chuyện rồi sao.?”
Vậy mà hắn lại đến nhanh như vậy.
Tiêu Kỳ An nói: “Ừ, đều giải quyết xong rồi.”
Vân Quỳ vừa định mở miệng, lại khựng lại một chút, rồi cẩn thận hỏi: “Có phải ta nên gọi chàng là Bệ hạ không?”
Tiêu Kỳ An nhéo má nàng: “Nên gọi gì, còn muốn ta phải nhắc nhở à?”
Vân Quỳ mím môi, niềm vui tràn đầy trong lòng nở rộ trong mắt.
Đây là Bệ hạ của nàng, là phu quân của nàng.
Cả người nàng bị hắn bế lên, hai tay ôm chặt cổ hắn. Nàng khẽ gọi hết lần này đến lần khác bên tai: “Phu quân, phu quân, phu quân…”
Những gió d.a.o sương kiếm, gió tanh mưa máu, cuối cùng cũng dần dần rời xa họ. Giang sơn xã tắc bắt đầu một trang sử mới.
Từ nay năm đổi tháng dời, nàng và phu quân thuận lợi vô ưu.