Nhưng đợi mãi đợi mãi, không đợi được tin Thái tử chết, lại đợi được những trọng thần tâm phúc mà ông ta tin tưởng và nâng đỡ từng người ngã xuống, đợi được Lư Túc bại lộ thân phận, Thái tử điều tra ra rõ chân tướng năm xưa. Đợi đến hôm nay, đại quân công thành bức vua thoái vị, Cấm Vệ Quân thua trận như núi đổ… Ông ta mới biết những năm nhẫn nhịn chẳng qua chỉ là một trò cười!
Sớm biết như vậy, năm xưa ông ta nên không chút lưu tình, ra tay tàn độc, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn!
Cấm quân hoàng thành liều c.h.ế.t chống cự, vẫn không ngăn được thế công mạnh mẽ của Thái tử.
Nghe thấy tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài ngày càng gần, Thuần Minh Đế từ trên long ỷ chậm rãi đứng dậy nhìn người đàn ông mặc áo giáp, toàn thân đẫm m.á.u từng bước tiến vào điện.
Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, trong mắt là ý lạnh khát m.á.u và ngọn lửa hận thù.
Hắn cầm trường kiếm trong tay, đi đến trước ngự tiền, trầm giọng nói: “Phùng Ngộ, cũng chính là Lư Túc đã khai hết rồi. Năm xưa là ngươi và ông ta ngấm ngầm mưu đồ, thông đồng với địch b*n n**c, dùng tính mạng năm vạn đại quân trong trận chiến Lang Sơn làm đá kê chân cho ngươi lên ngôi. Sau đó lại xúi giục các phiên vương mưu phản, còn ngươi thì ngư ông đắc lợi. Cô có nói sai nửa lời không?”
Thuần Minh Đế ngược lại bật cười, đảo mắt nhìn làn khói trắng lượn lờ trong điện, ai oán nói: “Trẫm cũng không ngờ ngươi lại có thể điều tra ra manh mối của chuyện cũ hai mươi năm trước như vậy. Có điều dù sao ngươi với ta cũng là chú cháu một nhà, trẫm đối xử tốt với ngươi bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng nhân từ một lần, để ngươi làm quỷ cũng phải hiểu rõ. Không sai, những chuyện này quả thật là do trẫm làm, nhưng làm sao? Trẫm có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà ngồi lên long ỷ, ngồi trên vạn người, vậy chứng minh trẫm là nghe theo lệnh trời. So với phụ thân ngươi, ta càng thích hợp ngồi vào vị trí chí tôn thiên hạ này hơn!”
Ông ta cố ý kéo dài thời gian, nhưng lại không thấy vẻ gì khác thường trên mặt Thái tử. Ở trong làn khói độc nồng nặc, thậm chí phản ứng còn không bằng ngày ở chùa Bát Nhã…
Thuần Minh Đế mơ hồ nghi ngờ trong lòng, lại thấy Thái tử cười lạnh một tiếng, giơ tay ra hiệu, lập tức có người xách một người phụ nữ tóc tai bù xù, mặt mày tái mét ném vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-248.html.]
Là Hoàng hậu!
Thái tử giơ thanh hàn kiếm trong tay lên, lạnh lùng kề vào cổ Hoàng hậu: “Năm xưa là ngươi truyền tin Tiên Đế bệnh tình nguy kịch đến Khôn Ninh Cung, khiến mẫu hậu của cô sinh non mà c.h.ế.t đúng không?”
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, môi run rẩy nói: “Bổn… bổn cung không có, bổn cung cũng chỉ là bị phú quý làm choáng váng đầu óc…”
Bà ta cũng không nghĩ tới, năm xưa Tiên Đế trọng thương hấp hối, mấy phiên vương mưu phản, cuối cùng tàn sát lẫn nhau. Hoàng hậu còn chưa sinh, không biết là nam hay nữ, người có hy vọng đăng cơ nhất lại là người chồng bình thường vô thanh vô tức của bà ta!
Nếu ông ta đăng cơ, chẳng phải bà ta chính là Hoàng hậu sao?
Trong lòng ngo ngoe rục rịch, lại được Thụy Vương nhắc nhở, bà ta bắt đầu giả vờ qua lại với Huệ Cung Hoàng hậu, chăm sóc bà ấy trong thời gian mang thai. Cuối cùng phái người truyền tin giả Tiên Đế bệnh tình nguy kịch vào lúc bà ấy bụng to mà vẫn phải dốc hết sức lực vì triều đình. Huệ Cung Hoàng hậu còn chưa kịp xác nhận thật giả thì đã ngất đi…
Thái tử nghe hết những tiếng lòng này, sắc mặt âm trầm cực điểm.
Thuần Minh Đế nhìn chằm chằm phản ứng của Thái tử, từ vẻ ung dung ban đầu, đến giờ phút này lại cực kỳ nôn nóng bất an. Ông ta đã đứng không vững, vội vàng muốn xác nhận một chuyện.
Khóe môi Thái tử khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: “Bệ hạ đang đợi gì?”
Thuần Minh Đế trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.