Tựa như một bàn tay đang bóp nghẹt cổ họng đột nhiên buông lỏng, cơn đau theo đó chậm rãi lan tỏa trong máu. Trên khuôn mặt gần như co rút của hắn nở một nụ cười thê lương.
Cuối cùng, cuối cùng…
Thịnh Phủ.
Ban ngày Vân Quỳ không có việc gì, cũng không dám ra phố dạo chơi. Nàng dứt khoát lấy chiếc áo ngủ mang từ trong cung ra thêu tiếp, kim chỉ xuyên qua xuyên lại, cuối cùng cũng không còn xa lạ như trước nữa.
Có điều thêu được một nửa, lồng ng.ực đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói kịch liệt không báo trước. Nàng hơi sơ ý một chút, đầu kim đ.â.m vào ngón tay, đau đến mức nàng phải cắn chặt môi dưới.
Thịnh Dự vừa bước chân vào cửa, vừa vặn nhìn thấy vệt m.á.u nổi bật trên nền lụa trắng như tuyết kia. Ông ấy vội vàng bước nhanh tới, phát hiện sắc mặt cô nương trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Ông ấy lo lắng hỏi: “Vân Quỳ, sao vậy?”
Trong lòng Vân Quỳ có một nỗi đau âm ỉ khó tả, lúc này nước mắt cũng vô thức trào ra: “Điện hạ có gặp nguy hiểm không? Trong lòng con rất sợ hãi, hình như con cảm thấy ngài ấy rất đau khổ…”
Thấy đáy mắt nàng đầy lo lắng và sốt ruột, Thịnh Dự vỗ vỗ vai nàng nói: “Ta đã phái người để ý tình hình trong cung rồi, nếu có tin tức sẽ lập tức bẩm báo. Thái tử điện hạ sẽ không sao đâu, yên tâm.”
Vân Quỳ nắm chặt chiếc áo ngủ trong tay, im lặng một lát rồi lại nói: “Con có thể… vào cung thăm ngài ấy không?”
Thịnh Dự thở dài, con gái muốn gì ông ấy cũng có thể cho, chỉ riêng chuyện liên quan đến an nguy tính mạng, ông ấy tuyệt đối không thể đồng ý.
“Hiện giờ Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đang ở Đông Cung, có mấy nhóm thích khách muốn diệt khẩu ông ta, con lại là cung nữ… thân cận của Thái tử điện hạ, lúc này vào cung nhất định sẽ gây chú ý. Nếu những kẻ sát thủ ẩn nấp trong bóng tối điều tra ra manh mối, có lẽ sẽ dùng tính mạng của con để uy h.i.ế.p ta và điện hạ… Vân Quỳ, con hiểu không?”
Vân Quỳ lặng lẽ rũ mắt, cố nén nước mắt gật đầu.
Thịnh Dự ngồi xuống giường, ngay bên cạnh nàng, nhìn chiếc áo trong tay nàng, ôn tồn hỏi: “Chiếc áo ngủ này, là làm cho điện hạ sao?”
Vân Quỳ hoàn hồn, đặt kim chỉ trong tay xuống, khẽ đáp: “… Vâng.”
Trong lòng Thịnh Dự trăm mối ngổn ngang, do dự hồi lâu rồi lại dò hỏi: “Con làm việc ở Đông Cung, điện hạ đối xử với con thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-246.html.]
Vân Quỳ rũ hàng mi xuống: “Điện hạ đối xử với con rất tốt.”
Rất tốt, là tốt như thế nào?
Cô nương hầu hạ nửa năm ở Đông Cung, vừa chữa bệnh đau đầu cho Thái tử, vừa đêm đêm vất vả hầu hạ, vậy mà đến giờ vẫn chưa có danh phận gì. Con gái của ông không có tâm cơ, cũng không có dã tâm, không biết Thái tử điện hạ bên kia nghĩ ra sao.
Con gái của Thịnh Dự ông, sao có thể làm nô làm tỳ?
Thịnh Dự gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, trầm ngâm một lát mới hỏi: “Vậy con, sau này có dự định gì?”
Vân Quỳ cũng không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Nàng muốn ở bên cạnh điện hạ, muốn làm thê tử của hắn, muốn cùng điện hạ mãi mãi ở bên nhau.
Nhưng những lời này lại không tiện nói với Thịnh Dự.
Điện hạ là quân, ông ấy là thần, hơn nữa còn là trung thần lương tướng, không thể vì tư tình mà khiến người làm vua không màng đến giang sơn xã tắc, đến con nối dõi, chỉ cưới một người, dù là nàng cũng không được.
Mà trong lòng nàng đã coi ông ấy như phụ thân, nàng làm sao có thể không biết xấu hổ nói ra những lời tình cảm yêu đương này?
Nàng mím môi, chỉ khẽ nói: “Con đợi sự sắp xếp của điện hạ.”
Thịnh Dự hít sâu một hơi, chậm rãi điều chỉnh hô hấp: “Có phải con… thích điện hạ không?”
Vân Quỳ suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: “Điện hạ đối với con rất tốt, con cũng thích ngài ấy, con muốn ở bên cạnh điện hạ cả đời.”
Thịnh Dự lại im lặng.
Hai cha con cứ ngồi như vậy gần nửa ngày, Vân Quỳ ngồi trên giường thêu thùa, Thịnh Dự nghe nàng kể những chuyện sau khi vào cung.
Buổi tối, người hầu đến báo Tần thị vệ bên cạnh Thái tử đích thân đến đây, nói là có việc quan trọng bẩm báo.