Mấy ngày nay Hà Bách Linh đều ở lại Đông Cung, bất cứ lúc nào cũng có thể phối hợp với Thái tử giải cổ.
Thái tử ngồi trên giường, ngón tay day day thái dương, gân xanh trên trán gần như muốn phá vỡ sự kiềm hãm của da thịt, mỗi nhịp tim đập đều kèm theo sự cuồng bạo khát máu.
Thấy Hà Bách Linh đến, Thái tử gần như không chút do dự nói: “Đốt hương lên, tất cả lui xuống.”
Giọng nói kìm nén quá độ trở nên khàn khàn cực độ, tựa như tiếng gầm gừ của con thú bị nhốt.
Thứ hương hắn nói chính là hương độc mà trước đó Thuần Minh Đế muốn dùng để đối phó với hắn ở chùa Bát Nhã.
Sau khi kiểm tra, Hà Bách Linh phát hiện trong lư hương có bỏ một lượng lớn tàng hương cực kỳ dễ gây ra nhiệt độc trong cơ thể, làm tăng thêm sự cuồng bạo, bất an. Loại tàng hương này có mùi tương tự như hương thường dùng trong chùa, đối với người bình thường không có hại, nhưng đối với Thái tử đã bị hạ cổ thì lại là một đòn chí mạng.
Hà Bách Linh đã điều chế lại tạng hương, lúc nào cũng có thể thúc giục cổ trùng trong cơ thể Thái tử.
Tuy nhiên Tào Nguyên Lộc vẫn rất lo lắng, sợ điện hạ nhà mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ấy do dự nói: “Hay là mời Vân Quỳ cô nương về trước, nếu giải cổ không thành, cô nương có thể giúp điện hạ…”
Thái tử đã quyết tâm, cũng tự biết lúc này đầu đau dữ dội chính là thời cơ tốt nhất để giải cổ. Dù sao cũng phải giải quyết triệt để, nếu còn trì hoãn hay triệu nàng hồi cung, mọi chuyện sẽ đổ sông đổ biển.
Hắn trầm giọng phân phó: “Lui xuống hết đi.”
Hà Bách Linh đành phải nghe theo, thêm một lượng tạng hương vừa phải vào lò, sau đó liếc mắt nhìn Tào Nguyên Lộc, hai người cùng nhau lui ra ngoài.
Tần Qua sắp xếp cho Phùng phu nhân xong, cùng La Chương và Triệu Việt dẫn binh canh giữ bên ngoài Thừa Quang Điện. Trong thời gian Thái tử giải cổ, bất kỳ ai cũng không được quấy rầy.
Theo tạng hương được đốt lên, làn khói trắng mỏng manh từ những khe chạm trổ mạ vàng tràn ra. Thoạt nhìn có vẻ ôn hòa vô hại, nhưng lại như mở ra một cơ quan nào đó trong cơ thể hắn, từ đau đớn đến đau nhức chỉ trong chốc lát.
Trong đầu dường như có vô số mũi kim thép đồng thời đ.â.m xuyên qua kinh mạch. Hắn nắm chặt chuôi d.a.o trong tay, các ngón tay trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên từng sợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-245.html.]
Trước đây khi đầu đau, còn có thể dùng lưỡi d.a.o rạch da thịt để giảm bớt cơn đau. Thế nhưng hôm nay thì không thể, hắn muốn hoàn toàn ép cổ trùng ra ngoài nên chỉ có thể mặc kệ cơn đau điên cuồng tàn phá cơ thể.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Thái tử, hắn mơ hồ cảm nhận được động tĩnh của cổ trùng di chuyển trong đầu. Có điều vị trí không rõ ràng nên không thể mạo muội ra tay, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Khói lượn lờ bao phủ toàn bộ không gian tẩm điện, hắn từ sự cuồng bạo áp ức ban đầu chuyển sang tan vỡ điên cuồng. Giờ phút này, ý thức của hắn gần như có chút mơ hồ.
Hắn thấy Hoàng tổ mẫu bệnh tật đầy mình nằm thoi thóp trên giường nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nói con phải mạnh mẽ lên, đừng để giang sơn xã tắc rơi vào tay kẻ khác. Nhưng lúc đó hắn chỉ mới ba tuổi, bị cơn đau đầu giày vò phát điên, cô độc không nơi nương tựa, đau khổ tuyệt vọng, sống sót thôi đã là rất khó khăn rồi.
Hắn nhớ đến bức họa của Phụ hoàng và Mẫu hậu, cũng chỉ có khi tế tự hắn mới được mới nhìn thấy chân dung của Tiên Đế và Hoàng hậu. Trong lòng hắn căm hận tột độ, chưa bao giờ gọi họ là Phụ hoàng Mẫu hậu, cũng không thích cái tên của mình, hai chữ “Kỳ An” không khác gì một sự châm biếm.
Hắn rất muốn hỏi họ, vì sao đã sinh ra hắn mà lại bỏ rơi hắn mà đi, khiến mỗi khắc sống trên đời này hắn đều phải chịu đựng nỗi dày vò vô tận, chưa từng được hưởng thụ chút ấm áp nào của nhân gian.
Cho đến ngày hôm nay, tất cả chân tướng nổi lên mặt nước, hắn mới biết tất cả mọi chuyện đều có người đứng sau giật dây. Hắn mất đi song thân, mất đi thân thể khỏe mạnh, từ trên mây rơi xuống vực sâu, đó đều là âm mưu của vợ chồng Thuần Minh Đế và Phùng Ngộ!
Hận thù trong lòng hắn lên đến cực điểm, hận không thể lập tức lăng trì những kẻ này để cúng tế những tướng sĩ vô tội đã c.h.ế.t trong trận Lang Sơn, an ủi vong linh của Phụ hoàng Mẫu hậu ở trên trời.
Hận thù kích phát sự hung hãn của cổ trùng, gân xanh trên trán hắn nổi lên, tóc mai bị mồ hôi lạnh thấm ướt, rối bời dính vào má, cả người co giật vì đau đớn. Trong mơ màng, hắn lại nhìn thấy cô nương nhỏ nhắn tươi tắn rạng rỡ kia.
Sự thuần khiết tốt đẹp ấy thích ôm hắn, sẽ thân mật dựa vào hắn, ngượng ngùng gọi hắn là phu quân, sợ hắn sẽ chết, coi hắn là toàn bộ chỗ dựa, trước khi đi còn thầm nói, muốn hắn phải khỏe mạnh…
Hắn phải gánh vác giang sơn xã tắc này, phải báo thù rửa hận, còn phải vững vàng nâng niu nàng trong lòng bàn tay, vậy nên sao có thể c.h.ế.t được?
Cổ trùng điên cuồng di chuyển dưới da thịt, đôi mắt đỏ ngầu của hắn chợt lóe. Hắn nhấc con d.a.o trong tay lên, nhanh chóng rạch một đường sau gáy, lưỡi d.a.o mang theo vệt m.á.u đen đỏ, tụ lại thành một vũng m.á.u đặc sệt trên mặt đất.
Cổ trùng đen ngòm giãy giụa vài cái trong vũng m.á.u rồi không thể nào nhúc nhích.
Toàn thân Thái tử ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người mềm nhũn như bị rút hết xương rồi ngã xuống đất.