Tần Qua phụng mệnh đi điều tra phu nhân của Phùng Ngộ, đã có manh mối.
Thì ra năm xưa không phải là Phùng phu nhân nghe tin chồng c.h.ế.t mà bi thương quá độ qua đời, mà là bị Phùng Ngộ giấu ở một ngôi chùa sau núi thông với mật đạo của Lư Phủ. Ông ta phái bốn tỳ nữ biết võ nghệ canh giữ, sống những ngày cách biệt với thế gian.
Thuần Minh Đế ráo riết tìm người suốt mấy hôm nay, nhưng cũng bị Tần Qua đoạt trước.
Phùng phu nhân bị đưa đến trước mặt Thái tử, khai nhận thành thật những lời nói và việc làm của chồng.
Năm xưa, đúng là Phùng Ngộ thông đồng với địch b*n n**c, trong tay Thái tử đã có viên tướng Bắc Ngụy kia làm nhân chứng, nhưng hắn vẫn còn nghi ngờ về động cơ của ông ta.
Phùng phu nhân rơi lệ nói: “Năm đó, ta mắc bệnh nặng khó chữa. Ông ấy đưa ta đi khắp nơi cầu y, đáng tiếc là vẫn vô phương cứu chữa. Sau này chúng ta ở gặp được Thụy Vương điện hạ, chính là Hoàng thượng hiện tại ở y quán. Ngài ấy giới thiệu cho chúng ta một thầy phù thủy, dùng vài phương pháp tà đạo, quả nhiên chữa khỏi bệnh cũ cho ta. Sau này ta mới biết, Phùng Ngộ bắt đầu ngấm ngầm chạy vạy làm việc vì Thuỵ Vương điện hạ. Thậm chí ông ấy còn không tiếc phản bội Tiên Đế, thông đồng với địch b*n n**c, ngấm ngầm xúi giục các phiên vương mưu phản, để bọn họ tàn sát lẫn nhau, chỉ vì muốn nâng đỡ Thụy Vương lên ngôi…”
Sắc mặt Thái tử lạnh lùng nghiêm nghị: “Thầy phù thủy kia chính là kẻ hạ cổ cô?”
Phùng phu nhân không ngờ Thái tử đã điều tra ra chuyện cổ độc, bà ta bèn khai hết mọi chuyện: “Đúng vậy, năm đó khi điện hạ còn trong tã lót, ta đã nghe thấy bọn họ bàn bạc, nói phải dùng cổ độc giày vò điện hạ đến chết, để tránh phải trả lại giang sơn xã tắc vào tay ngài…”
Chỉ là bà ta không ngờ, mấy năm nay chồng bà hối hả ngược xuôi, tính toán đủ đường, nhưng Thái tử vẫn bình an vô sự sống sót, tuổi còn nhỏ đã liều mình giành lấy một tia hy vọng trong tuyệt cảnh, giờ lại điều tra ra rõ mọi chuyện, chỉ chờ báo thù rửa hận, đoạt lại ngôi vị chí tôn vốn thuộc về hắn.
Thái tử nắm chặt hai tay thành quyền, khép mắt lại, trầm giọng hỏi: “Vậy thầy phù thủy kia hiện giờ ở đâu?”
Phùng phu nhân thành thật đáp: “Hai mươi năm trước, khi ta khỏi bệnh nặng, ta không còn gặp lại người đó nữa. Người đó năm xưa đã là một bà lão lớn tuổi, cho dù không bị bọn họ diệt khẩu, e rằng cũng đã không còn trên đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-244.html.]
Cho nên Phùng Ngộ nói không sai, trên đời này không ai có thể giải được cổ độc đó. Kế sách hiện giờ chỉ có một, chính là dẫn dụ cổ trùng ra, tiêu diệt triệt để.
Khóe môi Thái tử nở một nụ cười lạnh nhạt, giọng điệu lại vô cùng lạnh giá: “Vậy nên nói, ông ta vì báo đáp cái gọi là ơn cứu mạng, nên không tiếc để năm vạn đại quân rơi vào vòng vây trùng trùng, dẫn đến toàn quân bị tiêu diệt, Bắc Cương thất thủ, Tiên Đế trọng thương băng hà. Mấy năm nay ông ta càng làm xằng làm bậy, ngấm ngầm đuổi cùng g.i.ế.c tận những trung thần lương tướng năm xưa, bản thân cũng như chó nhà có tang, thay tên đổi họ… Chiêu Dũng tướng quân đúng là tình sâu nghĩa nặng!”
Phùng phu nhân tự biết nghiệt chướng nặng nề, bà ta cúi đầu khóc nức nở: “Ông ấy cũng đêm đêm gặp ác mộng, hối hận khôn nguôi. Nhưng một bước sai kéo tới nhiều bước sai, sợ bị người ta điều tra ra chân tướng, phát hiện ra thân phận thật của ông ấy, vì vậy chỉ có thể không ngừng g.i.ế.c người. Ta khuyên can thế nào cũng vô ích, ông ấy nói không quay đầu được nữa, quay đầu lại chính là c.h.ế.t không có chỗ chôn…”
Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta: “Ngươi còn chuyện gì giấu giếm cô không?”
Phùng phu nhân vội vàng lắc đầu: “Những gì tội phụ có thể nói ta đều đã nói hết rồi, không dám giấu giếm điện hạ…”
Nói xong câu này, trong lòng bà ta chợt nhớ ra một chuyện.
Năm xưa, bà ta tận tai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa chồng và Thụy Vương. Vốn dĩ Huệ Cung Hoàng hậu có thể thuận lợi sinh con, là Thụy Vương phi cố ý phái người đến Khôn Ninh Cung báo tin Tiên Đế thổ huyết hôn mê, vì vậy mới khiến Huệ Cung Hoàng hậu động thai, dẫn đến sinh non.
Thật ra ngày đó Tiên Đế không hề nguy kịch, đó chỉ là thủ đoạn lừa gạt Hoàng hậu, Hoàng hậu sinh non, lại tuyên bố với bên ngoài là do lao lực quá độ…
Thái tử im lặng lắng nghe tiếng lòng của bà ta, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, trong đầu tựa như bị vô số độc trùng cắn xé kinh mạch huyết nhục, tơ m.á.u như mạng nhện dày đặc thoáng chốc lấp đầy mắt. Thù hận ngập trời và đau đớn kịch liệt gần như muốn nuốt chửng lý trí của hắn.
Nhận thấy sắc mặt của Thái tử không ổn, Tào Nguyên Lộc đoán là bệnh đau đầu của hắn tái phát.
Hiện giờ Vân Quỳ không ở trong cung, sợ rằng cổ độc rất khó áp chế, điện hạ lại đang chuẩn bị giải cổ. Tào Nguyên Lộc suy nghĩ một lát, lập tức đi mời Hà Bách Linh đến bàn bạc.