Mẹ không hiểu những điều này, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Lần này Thịnh Dự im lặng rất lâu, ông ấy nhẹ nhàng xoa gò má bà ấy: “Đợi khi mắt ta lành lặn, giải quyết xong mọi chuyện trước mắt, nàng… có nguyện ý gả cho ta không?”
Mẹ mỉm cười nói: “Đợi chàng lành bệnh rồi nói, ta không gả cho kẻ mù đâu.”
Ánh lửa vàng lay động, vầng sáng dịu dàng in bóng hai người ôm nhau lên vách đá lạnh lẽo.
Hình ảnh chợt lóe lên, trong tân phòng lụa đỏ tung bay, nến long phụng cháy cao, trên chăn gấm thêu uyên ương rải đầy táo đỏ và long nhãn. Tân lang Thịnh Dự ngồi trên giường hỉ, nhìn tân nương tử đội khăn trùm đầu đỏ thắm thêu hoa sen liền cành bên cạnh bằng ánh mắt thâm tình.
Cảnh tượng tiếp theo, trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc của trẻ con, bà đỡ vui vẻ hô lớn: “Chúc mừng tướng quân, sinh được một thiên kim!”
Thịnh Dự nhận lấy đứa bé trong tã lót từ tay bà đỡ, lòng tràn đầy vui sướng trêu chọc cái miệng nhỏ nhắn của con, rồi cúi xuống nhìn người vợ vừa trải qua cơn đau đẻ trên giường: “A Anh, nàng vất vả rồi.”
Mẹ nhìn đứa bé trong tã lót, cười nói: “Con giống chàng, xinh đẹp như vậy là thiếp yên tâm rồi.”
Cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả hóa thành hư vô.
Người phụ nữ trên giường không còn nữa, đứa bé trong tã lót cũng biến mất, Thịnh Dự một mình tựa vào thành giường, đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng không nắm được gì cả. Trong phòng trống rỗng, tựa như chưa từng có niềm vui náo nhiệt vừa rồi.
Và chỉ trong chớp mắt, khóe mắt ông ấy xuất hiện những nếp nhăn, mái tóc đen nhánh hóa thành bạc trắng, già đi trông thấy.
Ông ấy lặng lẽ ngồi trong góc tối tăm, tựa như bị cả thế giới bỏ rơi, dù làm thế nào, vợ và con gái cũng không thể trở về.
Mắt Vân Quỳ đã sớm nhoà đi vì nước mắt, khi tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt ướt át.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-242.html.]
Hai nha hoàn canh giữ bên ngoài nên nàng không dám khóc thành tiếng.
Sáng sớm, Xuân Thuyền vào hầu hạ rửa mặt. Mặc xong y phục, Vân Quỳ nghe thấy bên ngoài có tiếng người và tiếng xới đất, mở cửa ra mới thấy trong sân lại trồng thêm một khoảng hoa hoa hướng dương lớn.
Thịnh Dự bước vào từ Thuỳ Hoa Môn, thấy nàng đã dậy, ông ấy lập tức thu lại vẻ phức tạp trên mặt, mỉm cười bước về phía nàng.
Vân Quỳ nhìn những người làm vườn trong sân, ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Ta chỉ ở đây mấy ngày, ngài không cần phí tâm như vậy, lại còn động thổ sửa sang, mua cho ta những y phục trang sức kia…”
Thịnh Dự thở dài, giọng dường như hơi khàn khàn: “Dù ta có vô dụng đến đâu, ta cũng là mệnh quan triều đình, dưới gối lại chỉ có một mình con, không tiêu vào con, thì còn cho ai được nữa?”
Vân Quỳ nhớ lại giấc mơ đêm qua, để ý thấy trong mắt ông ấy có những vệt tơ m.á.u nhàn nhạt, trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang.
Thịnh Dự nói: “Còn chưa dùng bữa sáng phải không? Ta bảo người mua bánh bao thịt dê và bánh nướng bơ rồi, cùng cha dùng chút nhé được không?”
Vân Quỳ nắm chặt vạt áo, khẽ gật đầu.
Vừa bước vào phòng ăn, hương thơm nồng nàn của thịt dê và bơ đã xộc vào mũi. Tối qua Vân Quỳ ăn rất ít, con sâu háu ăn trong bụng lập tức bị đánh thức, còn chưa vào đến cửa, bụng đã kêu ọc ọc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, Thịnh Dự chỉ nhìn nàng cười: “Đói lắm phải không? Bánh bao thịt dê này đã mở ở kinh thành ba mươi năm rồi, hồi trẻ cha rất thích ăn ở quán này, không ngờ lần này về kinh còn có thể nếm lại hương vị xưa.”
Vân Quỳ ngồi xuống, cắn một miếng bánh bao to thơm nức. Trong miệng là nước cốt đậm đà, thịt dê rất nhiều, mỗi miếng cắn đều có thể chạm tới. Hương hành hòa quyện với hương thịt dê lan tỏa trong khoang miệng, tươi ngon đậm đà, khiến người ta vô cùng thèm ăn.
Nếu không nể Thịnh Dự ở đây, nàng còn muốn li.ếm sạch cả những vệt dầu đỏ dính trên ngón tay.
Thịnh Dự đẩy lồng hấp về phía nàng: “Thích thì ăn thêm mấy cái đi.”