Trong lòng Vân Quỳ canh cánh chuyện của Thái tử, không biết hắn sẽ giải cổ thế nào, khi nào đi giải. Còn bản thân nàng lại đang ở Thịnh Phủ, không biết phải đối diện với người cha này ra sao. Trong lòng có quá nhiều chuyện, bữa tối vốn đã không muốn ăn, giờ lại càng không nuốt nổi. Nàng bèn bảo hai người chia nhau ăn cùng Hoài Thanh và Hoài Trúc.
Xuân Thuyền mở tủ quần áo, chỉ cho nàng xem những tấm lụa là và y phục may sẵn bên trong: “Đây đều là đại nhân đích thân chọn ở cửa hàng tơ lụa và cửa hàng quần áo, cô nương thử xem y phục có vừa người không?”
Vân Quỳ liếc mắt nhìn qua, màu hồng tím, màu vàng hơi đỏ, dày mỏng vừa phải, đều là kiểu dáng mà các cô nương trẻ tuổi yêu thích. Nhìn sơ qua kích thước, hẳn là cũng vừa vặn.
Kinh Trập thì bưng đến hộp trang sức lớn nhỏ trên bàn trang điểm, lần lượt mở ra: “Đây là quà gặp mặt mà đại nhân chuẩn bị cho cô nương, đều là trang sức và phấn son thịnh hành ở kinh thành. Vì không rõ sở thích của cô nương nên đại nhân chỉ chọn mua những tốt nhất ở các cửa hàng.”
Vân Quỳ cầm lấy chiếc trâm vàng hình bươm bướm trong hộp, cánh bướm được làm bằng kỹ thuật chạm khắc và tráng men đồng, tinh xảo dị thường, vừa nhìn đã biết là vật phẩm giá trị.
Dù trong lòng vẫn còn khúc mắc, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc nàng vẫn cảm thấy những thứ này quá xa hoa.
Trước kia ông ấy chỉ là quan ngũ phẩm, tháng trước mới được điều về kinh thành, không tham ô, không hối lộ, vậy trong tay có bao nhiêu của cải tích góp? Chỉ riêng việc xây dựng căn phòng này và mua những trang sức châu báu cho nàng, e rằng đã tốn không dưới ngàn lượng bạc.
Huống hồ, nàng có thể ở đây mấy ngày? Đợi Thái tử giải được cổ độc, nàng vẫn phải hồi cung.
Vân Quỳ thở dài, đặt đồ vật trở lại hộp.
Hai nha hoàn muốn hầu hạ nàng rửa mặt, song nàng lại không mấy tự nhiên. Làm cung nữ nhiều năm như vậy, mọi việc đều tự tay làm lấy, vẫn chưa quen được người khác phục vụ. Sau khi tự mình tắm rửa xong, nàng lên giường nằm.
Đệm giường rất mềm, dù không sánh được với đệm gấm ở Thừa Quang Điện, nhưng cũng là loại tốt nhất mà người thường có thể mua được.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Vân Quỳ khép mắt lại, chẳng bao lâu đã thiếp đi.
Trong mơ màng, nàng lạc vào một giấc mơ.
Giữa chốn hoang dã gió rít gào, lá cây xào xạc như tiếng quỷ mị than thở. Hàng chục người mặc áo đen vây khốn một người đàn ông tay cầm trường thương, đao quang kiếm ảnh, chiêu nào trí mạng chiêu đó. Người đàn ông áo trắng nhuốm máu, đôi mắt nhắm nghiền, khóe mắt rỉ ra m.á.u tươi.
Dựa vào vẻ chật vật không che giấu được ngũ quan trẻ tuổi tuấn tú kia, Vân Quỳ nhanh chóng nhận ra người nọ chắc là Thịnh Dự của mười tám năm trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-241.html.]
Thịnh Dự người mang trọng thương, đã sớm lực bất tòng tâm. Sau khi dốc hết sức giải quyết đám người áo đen kia, thể lực cũng đến cực hạn, trường thương chống đất, miễn cưỡng mới có thể đứng vững.
Một mình ông ấy lê bước xiêu vẹo trong rừng núi ẩm ướt dưới mưa, mỗi bước chân đều in dấu máu.
Dù Vân Quỳ không có tình cảm gì đặc biệt với ông ấy, nhưng khi thấy ông ấy ngã nhào vào bụi gai, toàn thân m.á.u me đầm đìa, nàng vẫn theo bản năng muốn đỡ lấy.
Chỉ là nàng đang ở trong mơ, chẳng qua chỉ là một bóng hình hư ảo, không có cách nào chạm vào người trong mơ.
Cảnh tượng chuyển sang một hang động tương đối yên tĩnh và thanh bình.
Trong hang đốt đống lửa, trên mặt đất la liệt xác rắn, Vân Quỳ không dám nhìn kỹ, ngẩng đầu lên thì thấy Thịnh Dự dựa vào vách đá trong hang, ôm chặt một người phụ nữ, cả hai dựa vào nhau.
Lồng ng.ực Vân Quỳ khẽ run lên, đây là… mẹ?
Thịnh Dự chưa từng gặp mẹ, cho nên mẹ trong giấc mơ của ông ấy cũng chỉ là một bóng hình mơ hồ.
Ông ấy nâng bàn tay băng bó vải trắng, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa gương mặt của mẹ, tựa như muốn dùng ngón tay nhận diện từng chút một.
Mẹ hơi e thẹn, hàng mi khẽ rủ xuống: “Có phải không xinh đẹp bằng những những mỹ nhân mà chàng từng gặp không?”
Thịnh Dự lắc đầu, khóe môi nở nụ cười: “Không, nàng rất đẹp.”
Ông ấy khẽ thở dài: “Có điều không biết kiếp này có thể nhìn thấy dung mạo của nàng hay không.”
Mẹ nói: “Ta đã xem vết thương ở mắt chàng rồi, chưa đến mức không cứu chữa được, chỉ là phải nhanh chóng đến huyện thành, mời đại phu giỏi hơn chữa trị.”
Thịnh Dự đáp: “Được.”
Mẹ lại hỏi: Vì sao những người đó lại truy sát chàng?”
Thịnh Dự thở dài: “Mỗi người đều có chủ nhân của mình cả thôi, sự tồn tại của ta, chung quy vẫn gây trở ngại cho bọn họ.”