Hai cha con ngồi xuống, Thịnh Dự tự tay gắp thức ăn cho nàng.
“Hôm qua đầu bếp mới vào phủ, cha cũng không biết khẩu vị của con thế nào, bèn bảo ông ấy làm mỗi thứ một ít. Những ngày con ở đây, muốn ăn gì, cần gì, cứ bảo thuộc hạ, đừng ngại.”
Vân Quỳ lặng lẽ ăn đồ ăn trong bát, rốt cuộc mở miệng: “Về sau… không cần phiền phức thế đâu. Ta không kén ăn, cũng không có gì phải chú ý, ăn mặc ngủ nghỉ như thế nào cũng quen.l
Nàng làm cung nữ sáu, bảy năm, cũng chỉ ở Đông Cung đồ ăn mới thịnh soạn hơn. Trước kia đều ăn cơm tập thể của cung nhân, ngủ thì giường chung. Trước khi vào cung, có khi bữa có bữa không, đêm về dựa vào cỏ tranh cũng an giấc.
Những lời này nàng không nói, Thịnh Dự cũng đoán được phần nào: “Những năm qua, là ta có lỗi với mẫu thân con, cũng khiến con chịu khổ rồi.”
Vân Quỳ rũ mắt nhìn quả trứng ốp la trong bát, đôi đũa gắp xuống, lòng đào óng ánh, mềm mại lộ ra.
Nàng chợt nhớ tới khi còn nhỏ: “Ta còn nhớ, lúc năm tuổi đi giặt áo cho người ta, bà chủ nhà ấy thấy ta đáng thương nên cho ta một quả trứng gà. Ta giấu ở đáy hòm không nỡ ăn, mãi đến khi trứng thối rữa, bị mợ ngửi thấy rồi mắng ta một trận té tát. Mợ hỏi ta không ăn sao không cho biểu huynh, giờ hỏng rồi không thể ăn được… Nhưng ta vẫn lén lút giấu mọi người ăn vụng quả trứng hỏng ấy, kết quả dạ dày khó chịu, nôn mửa ba ngày không nuốt nổi cơm…”
Nàng chưa bao giờ muốn nhớ lại chuyện cũ, mỗi ngày đều là dày vò. Nhưng nhìn thấy quả trứng lòng đào được luộc khéo léo này, ký ức vẫn không kìm được mà ùa về, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống từng giọt lớn.
Nha hoàn Xuân Thuyền đứng bên thấy vậy, vội vàng đưa khăn tay cho nàng lau nước mắt.
Trong lòng Thịnh Dự đầy áy náy, ngập ngừng hồi lâu, rồi khẽ đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng: “Là cha sai, những năm qua con chịu khổ rồi… Cha không dám mong con tha thứ, chỉ mong con cho cha một cơ hội bù đắp, để cha chuộc lại lỗi lầm năm xưa, được không?”
Lưu quản gia ở bên cũng nói: “Cô nương, đại nhân nhà ta tuyệt không phải người bạc tình bội nghĩa. Chỉ là năm xưa nguy hiểm trùng trùng, đại nhân người mang trọng thương, cũng sợ bản thân khó bảo toàn, kết quả lại liên lụy phu nhân, nên mới không dám cố chấp tìm kiếm…”
Những năm qua Thịnh Dự chậm chạp không cưới vợ, cũng vì lẽ ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-240.html.]
Lưu quản gia cũng không ngờ, người con gái cứu đại nhân trong núi năm xưa lại sinh cho đại nhân một cô con gái. Thêm vào đó, đại nhân chưa từng cưới vợ, người con gái kia cũng chưa gả chồng, bèn dứt khoát đổi xưng hô thành “phu nhân”.
Trong mắt Lưu quản gia ngấn lệ: “Người không biết, những năm qua trên người đại nhân có mười mấy vết đao, mấy lần suýt mất mạng, thân tín bên cạnh cũng kẻ c.h.ế.t người bị thương…”
Vân Quỳ im lặng rất lâu, đôi mắt đỏ hoe nói: “Ta biết, chuyện năm xưa không phải lỗi của một mình ngài. Ta không hận ngài nhiều, chỉ xót thương mẹ… ta khổ sở mười mấy năm, nay cuối cùng cũng có thể sống những ngày tốt đẹp, nhưng mẹ lại không còn cơ hội nhìn thấy tất cả những điều này nữa rồi.”
Lời này vừa thốt ra, cả căn phòng không ai kìm được nước mắt.
Thịnh Dự thở dài: “Chỉ trách ta năm xưa lo lắng quá nhiều, cuối cùng vẫn hại mẫu thân con. Nàng cứu ta khỏi vòng nguy khốn, lại vì ta mà chịu bao lời trách móc, bao nỗi đau sinh đẻ, sớm lìa trần thế. Đời này dù ta có c.h.ế.t nghìn lần, cũng không thể chuộc hết tội của mình.
Vân Quỳ ngẩng đầu, thấy trong mắt ông ấy ngấn lệ, thái dương đã điểm sợi bạc. Lúc này nàng mới để ý, khóe mắt ông ấy còn một vết sẹo mờ.
Điện hạ và Lưu quản gia đều từng nói, năm ấy mắt ông ấy mù lòa, ngay cả dung mạo của mẹ cũng chưa từng thấy…
Nàng nắm chặt chiếc thìa trong tay, cổ họng nghẹn ứ mấy lần, im lặng hồi lâu rồi nói: “Chuyện đã đến nước này, đại nhân không cần quá tự trách. Dùng bữa thôi.”
Chuyện đã qua mười mấy năm rồi, tính mạng của mẹ vốn dĩ chẳng thể quay về. Nàng về Thịnh Phủ, vốn dĩ không phải để truy cứu trách nhiệm.
Dùng xong bữa tối, nàng trở về sương phòng phía đông, Hoài Thanh và Hoài Trúc canh giữ bên ngoài.
Nàng vừa bước vào cửa, Xuân Thuyền đã bưng đến một đĩa trái cây tươi, một tỳ nữ khác tên Kinh Trập dâng lên một khay điểm tâm đầy mứt ngọt.
Thì ra vừa nãy ở ngoài phố, ông ấy vẫn sai người mua đồ ăn.