Ngoài cửa điện, Thịnh Dự chắp tay sau lưng đứng đợi, càng đợi càng sốt ruột hơn.
Vừa rồi nhất thời xúc động nói ra lời kia, ngược lại khiến cô nương rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống, không biết nàng có bằng lòng theo ông ấy về phủ không.
Điện hạ giữ nàng lại nói chuyện, chắc là cũng muốn khuyên nàng về nhà, nếu không phí tâm phí sức tìm con gái cho ông ấy làm gì?
Có điều ông ấy luôn cảm thấy mối quan hệ giữa cô nương và Thái tử có gì đó không đúng.
Nàng có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu, vậy chắc là người làm việc bên cạnh, cung nữ bình thường không thể so sánh. Nhưng hôm nay gặp thích khách trên phố, điện hạ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, hai người lại ngồi chung một chiếc xe ngựa. Bây giờ điện hạ lại đuổi hết mọi người, chỉ giữ một mình nàng ở lại tẩm điện nói chuyện, chẳng lẽ…
Đang muốn hỏi Tào Nguyên Lộc vài câu thì cửa điện vang lên tiếng động. Thịnh Dự lập tức tiến lên, thấy cô nương mắt đỏ hoe đi từ bên trong ra.
Đôi môi hình như cũng ửng đỏ.
Ông ấy muốn mở lời hỏi nàng suy nghĩ thế nào, song lại do dự dừng lại, sợ nghe phải câu trả lời khiến mình thất vọng.
Vân Quỳ bị hôn quá lâu, đôi môi vẫn còn hơi tê dạ. Nàng nhẹ nhàng mím môi lại, sau đó ngước mắt nhìn Thịnh Dự, một lúc lâu sau mới nói: “Ta ở đây, chỉ sợ sẽ cản trở điện hạ giải cổ, ta… ta theo đại nhân hồi phủ vậy.”
Thịnh Dự quá đỗi mừng rỡ, vội vàng nói: “Tốt, tốt!”
Dù cách gọi “đại nhân” xa lạ này không phải là điều ông ấy mong muốn, nhưng cô nương bằng lòng theo ông ấy về nhà đã là niềm vui ngoài ý muốn, ông ấy không dám đòi hỏi quá nhiều.
Lúc này, Thái tử từ trong điện bước ra, Thịnh Dự lập tức cúi người chắp tay: “Vi thần đa tạ điện hạ!”
Thái tử nói: “Thời gian này cô sẽ phái người âm thầm bảo vệ an nguy của Thịnh Phủ. Thịnh tướng quân cứ ở lại phủ dưỡng thương, chờ tin của cô.”
Thịnh Dự lập tức đáp: “Tuân lệnh!”
Vân Quỳ quay đầu nhìn Thái tử, nhỏ giọng nói thầm trong lòng: 「Điện hạ, ta đi rồi, chàng nhất định phải giữ gìn sức khỏe.」
Thái tử khẽ gật đầu với nàng.
Nhìn bóng lưng hai cha con rời đi, hắn bỗng có chút hối hận. Giữ nàng ở lại trong cung rồi phái thêm ít thân vệ bảo vệ cũng không phải là chuyện khó.
Ngược lại tiện nghi cho Thịnh Dự rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-238.html.]
Không chỉ dễ dàng có được một đứa con gái, còn cho ông ấy cơ hội bù đắp, con rể nhà ai có thể tận tình tận nghĩa như hắn?
Nhưng cũng chỉ để ông ấy đắc ý vài ngày này thôi. Nếu không dỗ dành được cô nương, hắn sẽ đích thân đến cửa đòi người về, cả đời này cũng không cho phép ông ấy gặp lại con gái.
Vân Quỳ thu dọn hành lý ở thiên điện xong, Tào Nguyên Lộc định tiến lên xách giúp nàng thì Thịnh Dự chủ động nhận lấy: “Để ta.”
Tào Nguyên Lộc vui cười hớn hở, tạo cơ hội cho quốc trượng đại nhân thể hiện. Vân Quỳ khó chịu trong lòng, nhưng cũng không nói gì.
Xe ngựa dừng ở ngoài Đông Hoa Môn, Tào Nguyên Lộc đích thân đưa hai cha con lên xe.
Suốt đường im lặng.
Hai tay Thịnh Dự đặt trên đầu gối, nắm rồi lại buông, buông rồi lại nắm. Ông ấy chậm rãi thở dài, chủ động mở lời: “Con… tên gì?”
Vân Quỳ mím môi: “Vân Quỳ.”
Thịnh Dự đoán được là hai chữ nào, cười nói: “Sau này ta gọi con là A Quỳ được không?”
Vân Quỳ im lặng một lát rồi nói: “Cứ gọi Vân Quỳ đi.”
Nụ cười trên môi Thịnh Dự khẽ cứng đờ một thoáng: “Được, đều nghe theo con.”
Vân Quỳ nghe ra sự thất vọng trong giọng điệu của ông ấy, nàng theo bản năng muốn mở lời giải thích, nhưng lời đến cổ họng vẫn không nói ra.
Xe ngựa tiến vào phố chính, dần dần có tiếng rao hàng ồn ào vọng vào tai.
Thịnh Dự vén rèm nhìn ra ngoài, quay đầu lại hỏi nàng: “Con đói không? Có muốn ăn kẹo hồ lô không? Còn cả bánh ngọt trái cây nữa, ta sai người mua một ít mang về nhé?”
Vân Quỳ lắc đầu: “Kẹo hồ lô chỉ có trẻ con thích ăn thôi.”
Ánh mắt Thịnh Dự ảm đạm hơn. Ông ấy nghĩ đến những năm tháng tuổi thơ cô độc nương nhờ người khác của nàng, e rằng ngay cả kẹo hồ lô nàng cũng ít khi được ăn, sau này vào cung lại bị người ta sai khiến, thân bất do kỷ. Ông ấy nghĩ ngợi một lát, vẫn vén rèm dặn dò thuộc hạ vài câu, người kia lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Ông ấy thở dài, lại nhìn Vân Quỳ: “Những năm qua là cha không tốt, chuyện năm xưa cha thật có lỗi với mẹ con. Nếu biết bà ấy mang thai, dù thế nào cha cũng sẽ đón hai mẹ con con về.”
Sống mũi Vân Quỳ cay xè, quay đầu nhìn ra rèm xe.
Thịnh Phủ cách hoàng cung không xa, năm xưa chức quan của Thịnh Dự là chính tam thẩm, ngoài ra còn là cánh tay đắc lực của Tiên đế, nên có một căn nhà ba dãy ở vị trí không tồi.